Boss Là Nữ Phụ
Chương 662 : Phó bản có độc (23)
Ngày đăng: 22:21 28/04/20
Người đầu tiên trải nghiệm phó bản là Một Sợi Nắng. Hắn đem đội tinh anh của mình, đến ải đầu tiên cũng không vượt qua được, nhanh chóng một giây quỳ.
[Thế giới] Một Sợi Nắng: Thử độc lượt một, từ lúc vào tới lúc ra, không quá ba giây.
[Thế giới] Yếu Đuối: Lão đại, huynh quá nhanh rồi.
[Thế giới] Ai Yoo Bỏ Đi: Bẩn quá.
[Thế giới] Uy Phong Đường Đường: Đều là lão đại đứng sai chỗ, không thì chúng ta còn có thể chống cự thêm hai giây.
[Thế giới] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Mộng Hồi Tây Đường các ngươi không được đâu! Ha ha ha, chống đỡ thêm hai giây cũng chỉ có năm giây.
[Thế giới] Giang Hồ Tiểu Bạch Lang: Biến thái.
[Thế giới] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Tên mặt trắng, ngươi mắng ai!
[Thế giới] Uy Phong Đường Đường: Tiểu Bạch nói phó bản. Ngươi tranh chỗ làm gì.
[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Chà! Ha ha ha! Mông của ta lợi hại. Mông Mông, nể ta là fan não tàn của cô, có thể thả cho thắng không?
[Thế giới] Một Sợi Nắng: Các ngươi lợi hại, các ngươi đi thử đi! Nói không chừng các ngươi tới ba giây cũng không chống được.
[Thế giới] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Đi thì đi, chắc chắn nhiều hơn ba giây!
[Thế giới] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Quét Diệt Tuyệt Sư Thái, vào đội.
Lâm Hàn Vũ buồn bực chọc Thời Sênh.
[Mật] Một Sợi Nắng: Hoa Mông Mông, cô sắp lên trời rồi, Lương Bỉnh giờ có lẽ đang tức chết rồi.
Chơi game tới cảnh giới này, có lẽ cũng là chưa có ai.
[Mật] Hoa Mông Mông: …
Nam chính cầm pháo oanh tạc cũng có thể sống sót, có thể bị tức chết??
Chuyện cười.
[Mật] Một Sợi Nắng: Phó bản đánh thế nào? Tôi đưa người vào, còn chưa nhìn rõ đã đoàn diệt rồi.
[Mật] Hoa Mông Mông: Xem nhắc nhở.
Lâm Hàn Vũ ngẩn ra, nhắc nhở gì?
Bỏ đi, dù sao hắn cũng chỉ là tới xem xem, cũng không nhất định phải vượt ải, thế là Lâm Hàn Vũ lại chuyển chủ đề.
[Mật] Một Sợi Nắng: Cô có thời gian không? Anh trai tôi muốn mời cô ăn cơm.
Lại ví dụ như một thứ khác với thường quy, đi tìm đáp án một cách bình thường, nhưng kết quả lại là số hoặc tên xuất hiện bên trong.
Đáp án thông thường đều chỉ có một con đường chết.
Nhưng mấy bước cuối cùng, đi theo con đường không bình thường, lại phát hiện hoàn toàn là sai.
Chưa từng thấy trò chơi lừa đảo như vậy.
Lâm Hàn Thư không muốn nói cho em trai của mình. Hắn làm xong một loạt nhiệm vụ lừa đảo, lại nhận được một danh hiệu Đệ Nhất Thiểu Năng, cho nên hắn che giấu em trai ngốc nhà mình.
Điều đáng sợ nhất là, hắn phát hiện danh hiệu này không thể ẩn.
Lâm Hàn Thư lại vào đại điện lần nữa.
Phát hiện đại điện này càng lấp lánh ánh vàng hơn lần trước, dường như sắp chói mù mắt.
Ở giữa đại điện, có một màn hình ảo, trên màn hình lúc này đang nhảy các loại số và ký tự.
Lâm Hàn Thư nheo mắt quan sát giây lát, quá hỗn loạn, hắn chỉ có thể nhận ra một chữ một.
Dữ liệu gì……kịch bản……tính chung……điểm……
Những thứ này chia tách ra hắn hiểu, nhưng kết nối vào thì xem kiểu gì nhỉ?
“Anh tìm tôi làm gì?”
Thời Sênh từ cửa nhỏ trong đại điện đi ra, ánh mắt lướt qua màn hình ảo, xuyên qua chồng bóng của số và ký tự, rơi lên danh hiệu Đệ Nhất Thiểu Năng của Lâm Hàn Thư.
Để nổi bật cảm giác tồn tại, danh hiệu này là loại màu vàng lấp lánh.
Hiệu quả rất tốt.
“Việc của Lương Bỉnh, cảm ơn nhắc nhở.” Lâm Hàn Thư cố hết sức không nghĩ, hắn lúc này đội một danh hiệu ngu xuẩn làm sao.
“Sao, anh đã thu được công ty người khác vào trong túi rồi à?” Thời Sênh đi lên bậc thềm đại điện, tự nhiên mà soái khí ngồi lên bảo toạ.
Lâm Hàn Thư: “…”
Cô tưởng là củ cải chắc?
Nói thu là thu.
“Nếu không có, vậy anh tìm tôi làm gì? Đừng vòng vo với tôi, nói thẳng, muốn làm gì, tôi vui vẻ không chừng có thể giúp anh một tay.”
Nể mặt anh là vai phản diện.