Boss Là Nữ Phụ

Chương 667 : Phó bản có độc (28)

Ngày đăng: 22:21 28/04/20


Thời Sênh đưa Kinh Huyền về chỗ đầm lầy nơi nữ chính đang ở.



Nhạc Cẩn không còn lưu luyến gì cuộc sống ngồi trên đảo. Nói là đảo, kỳ thực đường kính cũng chỉ năm mét, vị trí vô cùng nhỏ hẹp.



Đảo cách bờ chỉ có mười mét.



Nhạc Cẩn rất dễ dàng nhìn thấy Thời Sênh và Kinh Huyền từ phía xa đi tới.



“Chị Hoa Mông Mông!” Nhạc Cẩn vẫy tay với Thời Sênh. Cô ấy muốn ra ngoài, huhuhu, cô ấy không muốn ở đây!



Ở đây đến người cũng không có, chỉ có quái vật trong đầm lầy, không vui tí nào.



Thời Sênh nghiêng đầu nhìn qua, Nhạc Cẩn đang vừa vẫy tay vừa nhảy tưng tưng, giống như sợ cô không nhìn thấy vậy.



“Trên đầu cô ta là chữ gì?“ Kinh Huyền nhíu mày hỏi.



Nhanh chóng lại nhìn về phía đỉnh đầu Thời Sênh, đầu cô ấy sạch trơn, không có chữ gì.



“id.”



“id là gì? “



“id chính là tên.”



“… Tên cô ta sao lại xuất hiện trên đỉnh đầu? “



Thời Sênh nhìn trừng trừng, “Sao anh hỏi lắm vậy, ông đây lại không phải mười vạn câu hỏi vì sao, câm miệng lại!”



Kinh Huyền: “…” Người con gái này hung dữ làm sao.



Thời Sênh còn chưa nghĩ xong có cần đưa nữ chính tới đây không, mặt đất đột nhiên bắt đầu rung lắc, núi rừng sụp đổ.



Xảy ra quá nhanh, Thời Sênh chưa kịp phản ứng lại.



Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!



Thời Sênh ôm lấy Kinh Huyền, nhảy lên thiết kiếm, bay tới giữa hòn đảo nhỏ, đầm lầy ùng ục cuộn lên, có thứ gì đó từ bên trong xuất hiện.



Chúng không công kích Thời Sênh, chỉ là vây lấy nơi Nhạc Cẩn ngồi.



Đợi chúng lên bờ, Thời Sênh mới nhìn rõ con cá sấu thân hình khổng lồ đó, trông to như quái vật.



Nhạc Cẩn sợ tới tái nhợt mặt mày, trước đây thứ này chỉ hoạt động trong đầm lầy, không ra ngoài, cũng không công kích cô ấy.



Giờ đột nhiên vây lấy cô ấy, Nhạc Cẩn sợ tới mức đã không thể thốt nên lời, thân hình mỏng manh lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.
Thế giới trước đó có độc, thế giới này cũng có độc.



Thời Sênh mệt mỏi.



“Mông Mông…” Vì sao cô tức giận vậy?



Thời Sênh mở file máy tính, từ trong một số file, tìm được một danh sách.



Đây là tất cả người Lương Bỉnh dùng làm thí nghiệm, có người là người bình thường, có người là người thực vật.



Kinh Huyền không có ký ức, phần nhiều là người thực vật, cho nên Thời Sênh bắt đầu điều tra từ người thực vật, trực tiếp bỏ qua Lâm Hàn Vũ.



Cô không nợ Lâm Hàn Vũ cái gì, trước đây hắn cứu mình, cô cũng dùng thông tin Lương Bỉnh bị nhốt trong trò chơi trả lại rồi.



Lâm Hàn Vũ có chút lúng túng, đứng ở đó một lát rồi ra khỏi phòng, đi tìm Lâm Hàn Thư.



Thời gian năm năm, người Lương Bỉnh dùng để làm thí nghiệm vô cùng nhiều, Thời Sênh thử nhập hai chữ Kinh Huyền, rất tiếc không có kết quả gì.



Cô có số hiệu, thể thực nghiệm khác chắc chắn cũng có số hiệu.



Thời Sênh chỉ có thể xem từng tài liệu một.



Bỏ qua danh sách nữ sinh, lục tìm trong danh sách đàn ông.



……



Tân Viên, Đường 23-1.



Đây là một con phố cổ xưa nhất của thành phố này, tất cả kiến trúc đều có vết tích của thời gian.



Trong con hẻm dài, tiếng bước chân càng đi càng gần.



“Đing đang——”



Trong sân, người phụ nữ thắt tạp dề nhìn ra cửa, có chút kỳ lạ, đặt bình tưới nước trong tay xuống, hai tay lau lau trên tạp dề, lúc này mới đi mở cửa.



Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra cót két, truyền ra rất xa trong con hẻm yên tĩnh.



Ngoài cửa là một nữ sinh ăn mặc giản dị, trông khá thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.



“Cô tìm? “ Cô gái chỉ kéo một khe nhỏ ra, quan sát trên trên dưới dưới của nữ sinh, dè dặt hỏi.



“Kinh Huyền.”