Boss Là Nữ Phụ
Chương 666 : Phó bản có độc (27)
Ngày đăng: 22:21 28/04/20
“Ta là chủ nhân thất tán nhiều năm của ngươi!” Thời Sênh cắn chặt răng nghiến ra một câu.
Tên ngu ngốc này.
“Chủ nhân?“ Giọng điệu của Kinh Huyền có chút cổ quái, hơi nhíu mày, “Vậy cô biết tôi là ai? “
Thời Sênh: “…”
Cái quái quỷ gì đây.
Thời Sênh giữ hắn nhìn mấy giây, dùng sợi thừng không gian trói hắn lại, Kinh Huyền phản ứng lại thì bản thân đã bị trói gô vào, hoàn toàn không vùng vẫy được.
Vết thương ở bụng Thời Sênh đang chảy máu, cô nhíu mày nhìn vết thương.
Mỗi lần gặp Phượng Từ là nhất định bị thương!
Có phải bát tự của cô không hợp với tên ngu ngốc này hay không vậy?
Trong game, nếu không xử lý vết thương, cũng là sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Kinh Huyền vùng vẫy mấy cái, không vùng vẫy ra nổi, “Cô rốt cuộc là ai? “
Vì sao…
Hắn cảm thấy cô rất thân thuộc?
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói bừa, “Không phải nói rồi sao, tôi là chủ nhân của anh?”
“Cô lừa tôi.” Kinh Huyền không phải dùng câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
“Tôi lừa anh thì sao nào, có bản lĩnh tới đánh tôi đi!” Mẹ kiếp, ngu ngốc.
Kinh Huyền: “…”
Thời Sênh tùy tiện cầm máu, nhưng thương thế trên cơ thể vẫn hơi đau, ở đây không thể dùng đạo cụ, không thể ngay lập tức trị khỏi vết thương, cô tức tới mức đánh cho Kinh Huyền một trận.
Kinh Huyền vô cớ bị đánh: “…”
Không phải bảo hắn đánh cô ấy sao? Sao cuối cùng người bị đánh lại là hắn? Dù bị đánh, nhưng hoàn toàn không tức giận nổi với cô ấy là sao?
“Anh tên gì? “ Thời Sênh đánh người xong, tâm trạng dễ chịu hẳn, ngữ khí cũng ôn hòa hơn.
Dù là đần độn thì cũng là gã ngốc nhà cô.
Đánh xong vẫn muốn cưng chiều.
Trước đây, hắn cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng trước mặt cô gái này lại mềm yếu như đậu phụ.
Lên tới đỉnh núi, nhìn ra xa là một mảng tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, rừng rậm lan tràn, giống như bị nuốt trọn.
“Ở đây đợi tôi.” Thời Sênh dừng lại, lại tự lảm nhảm một câu, “Muốn chạy sao, không được.”
Nghe thấy mấy chữ phía trước, Kinh Huyền rất kích động.
Nhưng mấy chữ phía sau, sự kích động của hắn lập tức bị đè xuống, trở thành buồn bực.
Cho nên Thời Sênh đưa Kinh Huyền cùng đi vào vùng tăm tối đó.
Cô sẽ không để hắn lại, không chừng đợi khi trở về đã không còn nữa.
Kinh Huyền không hiểu cô đang làm gì, bị ép di chuyển theo cô, đợi khi đứng chỗ giao giữa bóng tối và ánh sáng rất lâu, Kinh Huyền không nhịn được lên tiếng, “Đây rốt cuộc là nơi nào? “
Hắn đang ở đâu?
Hắn là ai?
Cô ấy lại là ai?
“Game.” Thời Sênh bình tĩnh nói: “Đây là thế giới game.”
Kinh Huyền nghe xong chả hiểu gì, trò chơi gì?
“Đi thôi.” Thời Sênh quay người, mắt hơi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhìn thấy nụ cười của cô, nghi vấn trong miệng không biết làm sao cũng không hỏi ra được, trước đây hắn nhất định biết cô.
Thời Sênh đỡ hắn quay trở lại, Kinh Huyền hồi lâu mới nặn ra một câu.
“Chúng ta trước đây là quan hệ gì? “
“Không có quan hệ gì.” Nếu không tính những thế giới mà trước đây họ từng tới, “Nhưng rất nhanh sẽ có thôi.”
“Là ý gì?” Cái gì gọi là rất nhanh sẽ có? Không có quan hệ gì, vì sao anh ấy cảm thấy cô ấy rất thân thuộc?
Cô đang lừa anh sao?
“Thử xem là biết thôi. Chuyên tâm đi đường, không thì để tôi ôm anh?”
Kinh Huyền: “…”