Boss Là Nữ Phụ
Chương 669 : Phó bản có độc (30)
Ngày đăng: 22:21 28/04/20
Thời Sênh có lẽ đoán được quà mà tên ngu ngốc kia nói là gì.
Cô không thể đưa Kinh Huyền ra khỏi trò chơi, khẳng định là hắn giở trò.
Ngươi có kế Trương Lương, ông có thang vượt tường.
Không tin không chơi được một tên ngu ngốc.
Thời Sênh lại lần nữa vào khoang trò chơi, vẫn là bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, khi trước mặt xuất hiện ánh sáng, Thời Sênh lại cảm giác được cỗ lực cản đó.
Cô ổn định, rút thiết kiếm ra, một kiếm chém tới.
“Răng rắc!”
Bóng tối phía trước giống như kính bị đánh vỡ, ánh sáng chói mắt nhanh chóng từ phía trước tràn tới, cơ thể Thời Sênh mất trọng lượng, đột nhiên rơi xuống dưới.
Thời Sênh vội giẫm lên thiết kiếm, mới không tiếp tục rơi xuống.
Thời Sênh thích ứng một lúc với ánh sáng, mới nhìn rõ cảnh bên dưới.
Là một căn phòng màu trắng được cơ giới hoá, bình thuỷ tinh hình tròn đứng sừng sững ở giữa, bên trong là muôn loại người, không dưới trăm người.
Tất cả mọi người đều giống như đang ngủ, nhắm mắt đứng trong bình thuỷ tinh.
“Biến thái!” Thời Sênh lạnh người, nhanh chóng tìm trong những chiếc bình này.
Ở góc tìm được Nhạc Cẩn, Kinh Huyền ở bên cạnh, Thời Sênh dùng thiết kiếm chém tan bình thuỷ tinh.
Cơ thể của Kinh Huyền lập tức ngã ra bên ngoài.
Thời Sênh đón lấy hắn, ôm hắn ra ngoài.
“Kinh Huyền.” Thời Sênh đặt hắn tới bên cạnh, đưa tay kéo khăn che mặt của hắn, một khuôn mặt đẹp trai lộ ra, không giống như bộ dạng của thiếu niên trong khoang trò chơi, là sau khi trưởng thành, bộ dạng đàn ông vô cùng anh tuấn.
Thời Sênh liên tục gọi mấy tiếng, Kinh Huyền mới u u tỉnh lại.
Ánh sáng chói mắt khiến hắn nhíu mày, trước mắt toàn là ánh sáng trắng toát, hắn muốn đưa tay ra chặn lại, tay còn chưa giơ lên, một tay đã che lại, thay hắn chặn những ánh sáng đó.
Ánh sáng trước mặt ôn dịu lại, hắn dần dần thích ứng, nhìn rõ người trên đỉnh đầu.
Cô ấy trở lại rồi sao?
Thời Sênh gọi điện thoại cho bác sĩ tới, bóng dáng bận rộn của bác sĩ đã chặn Thời Sênh lại, Kinh Huyền mở trừng mắt, nhìn cô ấy qua bóng người lắc lư, lại chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bóng.
Nhưng hắn biết cô ở đó.
Bác sĩ bận bịu rất lâu, mới làm xong kiểm tra, nhét cho Thời Sênh một đống danh từ, nghe xong Thời Sênh đầu to ra, cuối cùng chỉ có thể nhận ra, có thể tỉnh lại là một kỳ tích.
Nhưng bác sĩ không biết, kỳ tích này đồng thời xảy ra ở rất nhiều nơi.
“Đợi tình hình cậu ta ổn định, chúng tôi lại phái xe tới đón cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng.” Bác sĩ để lại hai y tá chăm sóc, mang người khác rời khỏi phòng.
“Tôi trông anh ấy là được, các chị tới bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Thời Sênh chỉ vào căn phòng bên cạnh.
“Cái này…” Y tá có chút lo lắng, “Cô có thể được không?”
Thời Sênh hơi hơi gật đầu.
Hai y tá nhìn nhau một cái, “Vậy có việc gì cô gọi chúng tôi.”
Y tá ra khỏi phòng, Thời Sênh kéo ghế tới, ngồi bên cạnh khoang điều dưỡng.
Kinh Huyền nằm ở đó, ngược sáng nên hơi không nhìn rõ gương mặt nữ sinh ngồi cạnh mình.
Hắn vẫn không thể nói chuyện, giọng nói giống như đã bị huỷ. Bác sĩ nói là quanh năm không nói chuyện nên bị thoái hoá gì gì đó, cụ thể còn phải tới bệnh viện kiểm tra.
Kinh Huyền đưa tay, viết một chữ trên kính khoang điều dưỡng.
“Ừm, là em.” Thời Sênh gật đầu, “Nhưng bộ dạng hiện giờ không đẹp như trước, anh có chê cũng không có cách nào, dù sao chỉ có thể bộ dạng này.” Không muốn cũng phải muốn.
Kinh Huyền: “…”
Hắn nghĩ một lát, lại viết——Nơi đó?
Thời Sênh suy nghĩ giây lát, “Thế giới của ý thức.”
Nhốt ý thức con người, trong khoa học sau này có thể thực hiện, nhưng kỹ thuật này bị liệt vào cấm lệnh, bị phát hiện hậu quả rất thảm.
Hơn nữa, muốn lợi dụng kỹ thuật này, điều kiện rất hà khắc, trừ phi là một tập đoàn lớn, còn phải có kỹ thuật của quân đội chống đỡ, không thì không thể lập nên một đội.
Đây là thế giới tiểu thuyết, thứ viết ra, đương nhiên không hà khắc như thế giới hiện thực.