Boss Là Nữ Phụ

Chương 670 : Phó bản có độc (31)

Ngày đăng: 22:21 28/04/20


Phòng thí nghiệm.



Trong một căn phòng sang trọng, khoang trò chơi đang vận hành yên lặng, Nhạc Cẩn từ từ tỉnh lại, tứ chi vô lực, thân thể mệt mỏi, ánh mắt chua xót, mở ra lại đóng vào.



Hình ảnh trước đó nhanh chóng tuần hoàn phát trong đầu cô.



Các ký ức ùa về, lấp đầy đầu cô.



“A!”



Nhạc Cẩn không chịu nổi ký ức to lớn như thế, đau khổ hét ra tiếng.



Cảnh báo của căn phòng lập tức vang lên.



Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một bóng người cao lớn từ ngoài xông vào.



Lương Bỉnh nhìn thấy thiếu nữ trong khoang trò chơi co rúm người lại, đáy mắt mang theo chút mừng rỡ, “Tiểu Cẩn? Người đâu, mau tới đây.”



Trên hành lang, rất nhanh vang lên tiếng bước chân, một vài người mặc áo khoác trắng từ bên ngoài đi vào.



“Lương Tổng, mời anh ra ngoài.”



“Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi.” Lương Bỉnh rất kích động.



“Lương Tổng, mời anh ra ngoài đợi.”



Lương Bỉnh bị người ta đẩy khỏi phòng, bên ngoài Mạnh Kiệt vội vã chạy tới, “Nhạc Cẩn tỉnh rồi? “



Lương Bỉnh đột nhiên nắm lấy vai hắn, kích động nói: “Tỉnh rồi, Tiểu Cẩn tỉnh rồi, tôi biết tôi sẽ thành công mà.”



Tiểu Cẩn của hắn tỉnh rồi.



Mạnh Kiệt nhìn vào phòng, thần sắc hơi phức tạp.



Dù Nhạc Cẩn tỉnh rồi, nhưng tình hình không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng, đến Lương Bỉnh cũng không thể vào gặp cô.







Thời gian Kinh Huyền ở khoang điều dưỡng, Thời Sênh phổ cập cho hắn kiến thức của thế giới này.



Năng lực lĩnh ngộ của hắn không tồi, Thời Sênh nói một lượt, hắn đều có thể nhớ được.




Hai người phụ nữ có thể gây ra được sóng gió gì?



Cho nên, sau khi người đàn ông đeo kính râm dặn dò, hai người đàn ông mặc vest đứng ra, đi thẳng về phía Kinh Huyền.



“Soạt!”



Khi người đàn ông mặc vest sắp lại gần khoang điều dưỡng, thiết kiếm lấp lóe hàn quang kề lên cổ một người, “Thử bước thêm một bước nữa xem!”



Thời Sênh nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm, trên mặt lộ ra nụ cười u ám, “Tới vừa đúng lúc.”



Tất cả mọi người đều bị nụ cười u ám đó của Thời Sênh làm cho kinh hãi, nhiệt độ trong phòng dường như nhanh chóng giảm xuống không độ.



“Cô là ai? Dám quản việc của nhà họ Tạ, không muốn sống rồi?” Người đàn ông đeo kính râm đột nhiên hét to lên một tiếng, móc súng ra, nhắm vào Thời Sênh bắn một cái.



Thời Sênh dùng thiết kiếm chặn được, đạn đập lên kiếm, ‘đang’ một tiếng rồi bị bắn trở lại bên cạnh, tạo ra tiếng đing đing đang đang.



Người đàn ông đeo kính râm trợn mắt há mồm, không tin là thật, lại nổ mấy phát súng nữa.



“Quái vật! Nổ súng, bắn chết cô ta, mau nổ súng!” Sắc mặt người đàn ông đeo kính râm kinh hãi lùi về phía sau.



Thời Sênh khua thiết kiếm, đám người cầm súng còn chưa tới đã bị ném lên mặt đất.



Há mồm trợn mắt như đám người này còn có A Nguyệt.



Cô gái này...



Là người hay là ma?



Thời Sênh trói toàn bộ người khác lại, chỉ để lại người đàn ông đeo kính râm đó.



Thời Sênh xách hắn lên ghế bên cạnh, thiết kiếm chỉ vào ngực.



“Nói nghe xem, ông là ai, ai muốn giết anh ấy? “



Trước đây cô không quản gì hết, nhưng giờ hắn là Phượng Từ, dám động vào Phượng Từ, cô đánh cho bố mẹ hắn cũng không nhận ra!



Người mà ông còn không nỡ đụng vào một ngón tay, lại có người dám động thủ?



[…] Trước đây cô còn từng đánh hắn, điên đảo trắng đen, không phân biệt thị phi, mặc niệm cho Phượng Từ khi bị một cô gái như vậy nhắm vào.