Boss Là Nữ Phụ

Chương 679 : Thất nguyệt (ngoại truyện 1)

Ngày đăng: 22:22 28/04/20


“Còn không gửi bản thảo nữa là ngày mai tôi gửi dao cho cô đấy.”



Thất Nguyệt nhìn thấy tin nhắn biên tập gửi, cả người đều không khỏe nữa.



Vì sao cô ấy luôn cảm giác mỗi lần giao bản thảo không bao lâu, lại phải giao bản thảo rồi? Thời gian, ngươi đi đâu thế?



Thất Nguyệt nhìn khoang trò chơi, lại nhìn tin của biên tập, lại nhìn thời gian.



Còn sớm, có thể chơi thêm tuần nữa.



Thất Nguyệt vui vẻ vứt điện thoại ra, lên game lang thang.



Kết quả, cô ấy vừa online, liền bị một đám fan não tàn quét offline, tức muốn khóc!



Vì sao fan não tàn của cô ấy đều ở trong game quét cô ấy, quét cô ấy lại không rớt cập nhật



Được thôi, là rớt.



Thất Nguyệt tức giận bắt đầu vẽ tranh, vẽ tranh.



Đến kỳ hạn cuối cùng, đóng gói gửi cho biên tập, cả người mệt muốn tê dại.



Đói quá!



Thất Nguyệt kéo thân thể sắp tàn phế nhìn một vòng quanh bếp, phát hiện không còn một chứ thức ăn nào, càng tiều tụy, đây là ngày tháng con người sống sao?



Gừ gừ gừ, vì sao cô ấy không tìm được bạn trai nào như Hoa Mông Mông?



“Ding dong——”



Thất Nguyệt vịn cửa tủ lạnh, chớp mắt, nhìn về phía cửa lớn, bộ não có chút chậm chạp một lúc lâu mới hoạt động, nhìn về phía đồng hồ treo tường.



01: 23: 45



Thời gian này…



Có người tới gõ cửa nhà cô ấy!!!



Thất Nguyệt khó khăn nuốt ực một miếng, chuông cửa vẫn đang liên tục reo.



Cô ấy móc ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Thời Sênh.




Thất Nguyệt biết Vệ Miện thích mình, nhưng cô ấy biết khoảng cách giữa mình và Vệ Miện.



Nhà cô ấy là có chút tiền, cô ấy cũng kiếm được một chút, nhưng so với Vệ Miện, chính là không đáng nhắc tới.



Nữ tác giả Thất Nguyệt bị mấy truyện hào môn đầu độc bày tỏ cô ấy sợ ân oán của những hào môn đó.



“Mông Mông, cô nói tôi nên làm thế nào? “



Điện thoại là Thời Sênh gọi tới, suy cho cùng vừa sáng sớm tỉnh dậy đã nhận được loại tin nhắn như di ngôn này, khiến người ta cảm thấy rất kỳ dị.



Kết quả gọi tới liền bị Thất Nguyệt kéo tới lải nhải nửa ngày.



“Cô yêu đương tôi sao biết nên làm thế nào?” Ngữ khí của Thời Sênh mãi mãi bình thản như vậy, “Đây là vấn đề cô phải suy nghĩ, tôi không thể giúp cô quyết định.”



Mỗi người đều có băn khoăn của mình.



Khoảng cách về thân phận khiến Thất Nguyệt có loại kiêng dè này là điều rất bình thường.



Cô ấy không phải Thời Sênh, không có gì sợ hãi.



Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ.



“Hu hu hu Mông Mông, hay cô lấy tôi đi?” Thất Nguyệt cào vào sofa, “Chỉ cần một ngày ba bữa cơm là được, tôi không tranh sủng với Kinh Huyền.”



“Không lấy.”



“Đừng tuyệt tình như vậy mà Mông Mông, tôi sắp nghĩ chết rồi, rốt cuộc nên làm thế nào!!”



“Làm thế nào? Binh tới thì tướng chặn, nước dâng thì nâng nền.”



Thất Nguyệt: “…” Cô nói thì nhẹ nhàng rồi, cô cho rằng ai cũng là cô, muốn làm gì thì làm đó, không có gì kiêng dè sao.



“Thất Nguyệt, cô phải nghĩ kỹ, cái mình muốn là gì? “ Thời Sênh dừng một lát, “Chỉ có cô hiểu rõ mình muốn làm gì, cô mới có thể đi về phía đó, cái tôi có thể cho cô chỉ có câu nói này. Đương nhiên nếu cần tiền cũng không thành vấn đều, tôi có tiền.”



Thất Nguyệt bất ngờ.



Có tiền thật tuyệt vời!



Thất Nguyệt ôm điện thoại gào một trận, “Phú hộ cầu bao nuôi! Biết giả nai, biết vẽ tranh, biết làm ấm giường.”