Boss Là Nữ Phụ

Chương 680 : Thất nguyệt (ngoại truyện 2)

Ngày đăng: 22:22 28/04/20


Cô ấy muốn gì đây?



Thất Nguyệt chưa từng nghĩ tới vấn đề này.



Vẽ manga chỉ là sở thích, cô ấy không có mục tiêu quá rõ ràng, sau này nhuận bút đủ sống, liền trở thành nguồn vốn của cô ấy.



Đến phương hướng yêu đương cũng không có.



Nhuận bút vẽ manga đủ sống, cho nên cô ấy cả ngày chính là ăn xong đợi chết.



Sao cô ấy lại sống thành thế này?



Bản thân Thất Nguyệt cũng không hiểu.



Bố mẹ cô ấy làm việc ở nước ngoài, một năm về không quá một tháng, trở về còn phải đi thăm hỏi các nơi, thời gian ở bên cô ấy cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.



Trước đây cô ấy đi theo bà của mình, sau này bà mất, cô ấy đã thành niên, có thể tự độc lập, cho nên bố mẹ mỗi tháng chỉ là gửi sinh hoạt phí cho cô ấy.



Bắt đầu từ khi cô ấy lên đại học, luôn sống một mình.



Lúc trung học cô ấy đã vào ngành này, lúc đó chỉ là vẽ chơi, sau này đại học mới công bố tác phẩm, không ngờ một bộ tác phẩm liền hot rồi.



Sau này tiếp tục vẽ thêm một ít, tới khi cô ấy tốt nghiệp, nhuận bút đã đủ sống.



Sau khi tốt nghiệp, cô ấy cứ cuộn mình ở đây, ngoài vẽ tranh thì là chơi game, không có theo đuổi cao sang gì.



Lúc này Thời Sênh chỉ điểm, Thất Nguyệt mới bừng tỉnh.



Cô ấy không thể cứ ăn rồi chờ chết như vậy!



Thất Nguyệt suy nghĩ rất lâu, ra một quyết định.



Cô ấy muốn trở thành một người vẽ manga ai ai cũng biết.



Người phải có theo đuổi mới được!



Từ sau khi đặt ra mục tiêu này, Thất Nguyệt không chơi game nữa, cũng không quấy rầy Thời Sênh, Vệ Miện không gặp được Thất Nguyệt trong game, chỉ có thể ngày ngày đi công tác.



Nhưng Thất Nguyệt bận vẽ bản thảo, căn bản không đếm xỉa tới Vệ Miện, cho nên Vệ Miện lần nào cũng vấp phải trắc trở.



Thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất, Vệ Miện thất bại nhiều trận, không ngừng quét cảm giác tồn tại của mình.



Còn đối với sự thay đổi Thất Nguyệt, người vui nhất chính là biên tập của cô ấy.



Trong lòng biên tập, Thất Nguyệt là người vẽ manga rất có linh khí, tác phẩm của cô nhẹ nhàng hài hước, lại luôn có thể khiến người ta nhìn thấy câu chuyện tình yêu duy mỹ cảm động bên trong.
Lời thoại này sắp già rớt răng rồi!



Thất Nguyệt quay đầu nhìn Thời Sênh, kết quả nhìn thấy Thời Sênh đang vặn nắp lon nước ngọt cho Kinh Huyền.



Ngược đãi quá!



“Thất Nguyệt, đồng ý đi, Thất Nguyệt, đồng ý đi!”



Xung quanh không biết từ đâu xuất hiện một đám người, trong tay mỗi người đều cầm một bó hoa hồng, xếp thành hình trái tim vây họ ở giữa, hét vang khẩu hiệu.



Vệ Miện căng thẳng đến tay cũng đổ mồ hôi rồi, lúc này hắn càng muốn tìm nơi để trốn. Nhưng hắn không thể, hắn phải giữ nụ cười, đợi đáp án của cô ấy.



Thất Nguyệt từ từ đứng dậy.



Con người Vệ Miện này, kỳ thực rất dễ chung sống, hắn không có kiểu thiếu gia, đối với cô ấy rất tốt. Khi ở cùng hắn, rất nhẹ nhõm, không hề vì thân phận của hắn mà cảm thấy không hợp.



Khi cô ấy chạy bản thảo không có thời gian ăn cơm, hắn sẽ vội xong công việc bay tới đưa đồ ăn cho cô ấy.



Hắn nhớ chu kỳ sinh lý của cô ấy, nhắc nhở cô ấy đừng ăn uống bừa bãi.



Hắn có thể…



Hắn thật sự rất tốt.



“Vệ Miện, tôi không thể đồng ý với anh.”



Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên dừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Thất Nguyệt.



Trên mặt Vệ Miện toàn là thất vọng, giọng nói trầm thấp, “Có thể cho anh một lý do không?”



Thất Nguyệt cười nói: “Vì tôi còn không biết tôi có thích anh không. Tôi không thể coi sự cảm động nhất thời là thích.”



Cảm động một người rất dễ, nhưng sau đó thì sao?



Sau khi không còn cảm động là gì?



“Vậy có nghĩa là anh còn có cơ hội?” Vệ Miện đột nhiên trông chờ hỏi Thất Nguyệt.



Thất Nguyệt nhìn về phía xa.



Có lẽ cả đời cô ấy sẽ không gặp được người đàn ông tốt với cô ấy như vậy nữa.



Thất Nguyệt