Boss Là Nữ Phụ
Chương 681 : Nhạc cẩn (ngoại truyện)
Ngày đăng: 22:22 28/04/20
Nhạc Cẩn năm tuổi theo mẹ gả vào nhà họ Lương.
Ba ruột của cô chết trong một tai nạn, khi đó cô vừa mới sinh ra. Mẹ nuôi cô tới năm tuổi, thì gặp được ba Lương. Hai người tính cách rất hợp, cho nên qua lại không bao lâu liền kết hôn.
Vì là cưới lần hai, không tổ chức hôn lễ.
Mẹ cô xách một hòm hành lý, dắt cô bước vào cửa lớn họ Lương.
Lần đầu gặp Lương Bỉnh, chính là hôm đó.
Hắn ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên sofa, trông không vui lắm. Cô và mẹ tới, giống như chất xúc tác, khiến không khí càng như kiếm ra khỏi vỏ.
Mẹ cô đưa cho hắn một món quà lựa chọn tỉ mỉ, nhưng hắn không thèm nhìn, vứt mạnh xuống đất.
Mẹ hơi lúng túng và buồn bã, ba Lương mắng hắn.
Lương Bỉnh và ba Lương cãi nhau mấy câu, tức giận chạy ra ngoài. Khi đi qua cô, Lương Bỉnh va mạnh vào cô một cái.
Ba Lương rất ôn tồn với cô, từ chỗ ba Lương, cô biết đó là anh trai sau này của cô.
Anh trai khác cha khác mẹ.
Lương Bỉnh.
Từ đó về sau, cô liền sống ở nhà họ Lương, trở thành Nhị tiểu thư của nhà họ Lương.
Lần đầu gặp mặt không hề vui vẻ, lần thứ hai gặp mặt cũng không vui vẻ.
Nhạc Cẩn làm hỏng đàn của Lương Bỉnh. Nhạc Cẩn chỉ là hiếu kỳ sờ một cái, nhưng không biết làm sao lại hỏng rồi.
Lương Bỉnh vì vậy tức giận, đẩy cô xuống cầu thang, may mà trên cầu thang đó trải thảm nhung dày cộm, cô chỉ ngã hơi choáng, không xảy ra vấn đề gì.
Ba Lương về biết được, bắt Lương Bỉnh tới xin lỗi.
Khi đó cô được mẹ ôm trong lòng, mẹ cô im lặng không nói, biểu cảm trên mặt là sự nhẫn nhịn và buồn bã mà rất nhiều năm sau cô mới có thể hiểu.
Nhạc Cẩn com rúm lại, rất sợ Lương Bỉnh.
Sau một tuần cô mới biết mẹ mình và ba Lương xảy ra chuyện. Cô đã bị Lương Bỉnh nhốt một tuần, còn mẹ cô đã xảy ra chuyện vào ngày thứ ba cô bị nhốt, sự cố bất ngờ.
Lương Bỉnh thả cô ra, là để cô tham gia tang lễ.
Nhạc Cẩn lúc đó gần như sụp đổ. Tham gia xong tang lễ như một cái xác biết đi, cô lại bị Lương Bỉnh nhốt vào phòng.
Lương Bỉnh lúc bắt đầu còn rất kiên nhẫn với cô. Nhưng trước sự kháng cực càng ngày càng lớn của Nhạc Cẩn, hắn liền trông có chút không lý trí.
“Tiểu Cẩn, nghe lời, qua đây ăn.” Ngữ khí Lương Bỉnh dịu dàng, nhưng Nhạc Cẩn lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, không chịu lên trước.
Cô ấy run rẩy giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Anh thích Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn không thích anh sao?” Khi Lương Bỉnh hỏi câu này, giọng nói rất nhẹ, giống như tiếng chim.
Nhưng Nhạc Cẩn chỉ cảm nhận được một luồng hàn ý, xuyên từ đầu tới chân, lạnh tới mức toàn thân cô run rẩy.
Trước đây hắn muốn cưỡng hiếp cô, giờ lại thích cô? Nực cười làm sao?
“Không, tôi không thích anh, anh chỉ là anh trai tôi.” Nhạc Cẩn lùi về phía sau cửa sổ.
Cô sợ Lương Bỉnh, trong lòng cô hoàn toàn không thích hắn.
Lương Bỉnh lao đến với tốc độ cực nhanh, kéo cô từ bên cửa sổ lên giường, đè lên người cô, ánh mắt mang theo sự điên cuồng, “Vậy em thích ai? Cái tên Lâm Hàn Vũ lông cánh còn chưa mọc đủ đó sao?”
“Anh bỏ tôi ra.” Nhạc Cẩn khóc lóc đánh hắn, “Vì sao phải đối xử với tôi như vậy, anh trả lại mẹ cho tôi, tên điên này, thả tôi ra.”
Lương Bỉnh nắm tay cô ấy, “Tiểu Cẩn, đây là em ép tôi.”
Đây là câu cuối cùng Nhạc Cẩn nghe từ hắn.
Thế giới của cô ấy rơi vào một vùng tĩnh lặng.
Tôi mong chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh.
Nhạc Cẩn