Boss Là Nữ Phụ
Chương 730 : Ta là địa chủ (6)
Ngày đăng: 22:23 28/04/20
Thời Sênh áp giải Tô Họa đến nha môn, Độc Cô Tu nhận được tin này cũng lập tức tới nha môn cứu người.
Vốn dĩ Độc Cô Tu định cứu Tô Họa liền đi ngay, dù sao hiện tại hắn không tiện xuất đầu lộ diện, ai mà biết được Tô Họa lại muốn kiện Thời Sênh.
Quan huyện mới bị Nhiếp Chính Vương dọa một phen, ông ta dâu dám sơ suất, lập tức truyền Thời Sênh tới nha môn.
Trong kịch bản gốc, Nguyễn Tiểu Dạng không thể sống lại, đâu có tình tiết này.
Thời Sênh mang theo tâm trạng bát quái đến nha môn.
Cô đang rất tò mò xem nữ chính đại nhân kiện cô cái gì?
Trong đại đường nha môn, Tô Họa đang đứng chính giữa, Độc Cô Tu thì đứng bên cạnh cô ta, họ không quỳ cũng không ngồi.
Quan huyện ngồi bên dưới tấm biển công chính liêm minh, gương mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn qua chỗ Độc Cô Tu.
Người đứng bên dưới chính là Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ.
Hai chân ông ta đế dưới bàn đều đang mềm nhũn.
“Đại nhân.” Thời Sênh cúi người lễ phép, động tác không được coi là rất chuẩn, nhưng cũng không có gì sai cả, hơn nữa cô là một cô nương, lại còn vô cùng xinh đẹp, một cô nương dịu dàng kiêu sa, quan huyện cũng chẳng biết phải nói gì.
Tô Họa ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh. Thời Sênh cũng đúng lúc nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên cười cười, nhưng biểu cảm không rõ.
Tô Họa đột nhiên rùng mình sợ hãi, dường như bị ánh mắt của hung thú nào đó nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh túa ra.
Độc Cô Tu luôn đánh giá Thời Sênh kể từ lúc cô tiến vào.
Ở kinh thành, còn dạng tiểu thư khuê các nào mà hắn chưa từng thấy qua, đanh đá, ngang ngược, ngoan ngoãn, hắn đều đã gặp. Nhưng kiểu như Thời Sênh... bị gọi đến nha môn mà lại không có một chút tò mò và hoảng sợ, chỉ có một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thì hắn lần đầu tiên được thấy.
Trên tay hắn có tư liệu về Nguyễn Tiểu Dạng, cha mẹ mất sớm, chỉ để lại duy nhất một đứa con gái, và một sản nghiệp rất lớn.
Thời Sênh liếc nhìn Độc Cô Tu, nam chính này đúng là một nhân vật xuất sắc, từ một hoàng tử không được sủng ái bị đi đày ở biên cương, bây giờ đã trở thành một Nhiếp Chính Vương.
Đến hoàng đế cũng phải gọi hắn một tiếng Hoàng thúc.
Thời Sênh cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, độ khó qua ải càng lớn thì chẳng phải càng khiến người khác chờ đợi sao?
Quan huyện rất muốn hét lên một tiếng hỗn xược, nhưng đến Độc Cô Tu cũng không nói gì nên ông ta đành nuốt cục tức vào lòng, rồi nhìn chằm chằm Thời Sênh bước đi.
Dám nói chuyện với Nhiếp Chính Vương như vậy, tiểu cô nương của Nguyễn gia này cũng lợi hại thật.
Quan huyện nhìn Độc Cô Tu, thân hình đã sắp ngồi không vững, người mềm nhũn như muốn trượt xuống dưới gầm bàn.
Kinh thành có câu nói.
Nhiếp Chính Vương chau mày, xác chết trôi trăm vạn.
Câu nói này có phần hơi khoa trương, nhưng có thể thấy mức độ tàn nhẫn, hung ác của Nhiếp Chính Vương.
Có lẽ quan huyện đã thấy được cảnh tượng thảm khốc của Nguyễn gia.
Độc Cô Tu không để ý tới quan huyện đã mềm nhũn cả người, đưa Tô Họa rời khỏi nha môn.
“Huynh…” Tô Họa đưa mắt nhìn nha môn ở phía sau, rồi lại nhìn Độc Cô Tu, giọng đầy nghi hoặc, “Huynh rốt cuộc là ai?”
Ả có thể nhận ra rằng quan huyện rất sợ hắn ta.
Từ lúc cứu được hắn, nàng đã biết hắn không phải người thường. Khí chất của người thường không thể so sánh được với khí chất trên người hắn, nhưng nàng ta chỉ cho rằng hắn là một công tử, chứ không nghĩ theo chiều hướng khác.
Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, Tô Họa phát hiện con người này có thân phận không đơn giản chỉ là một công tử.
“Sau này ta sẽ nói cho nàng biết.”
Trong lòng Tô Họa cảm thấy ngứa ngáy, “Bây giờ không thể nói sao?”
“Không thể.”
Tô Họa rất thất vọng, “Vậy thôi được.” Hắn ta là ai? Mà lại không thể nói, là đại quan trong triều sao? Hay là con trai của đại quan nào đó?
Hừm, trẻ tuổi như vậy, rất có thể là con trai của đại quan nào đó.
Trời đất! Trước đây ả còn bắt hắn giúp mình làm một số việc.
Tô Họa lập tức nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói kiểu lấy lòng, “Hôm nay vô cùng cảm ơn huynh, về nhà ta sẽ nấu cơm ngon cho huynh ăn.”