Boss Là Nữ Phụ

Chương 739 : Ta là địa chủ (15)

Ngày đăng: 22:23 28/04/20


Thời Sênh rất muốn cho hắn xem, cái gì mới gọi là hỗn xược.



Nhưng cô lại nhìn thấy dáng người đó ẩn hiện ở góc phố. Thời Sênh không thèm để mắt đến Độc Cô Tu, cô nhanh chóng chạy đuổi theo.



Độc Cô Tu giơ tay ngăn tên thuộc hạ đang định đuổi theo Thời Sênh.



“Vương gia?” Tên thuộc hạ đó không hiểu, cô nương đó bất kính với Vương gia, sao lại để nàng ta chạy như vậy?



Đôi mắt Độc Cô Tu hơi nheo nheo lại, nhìn theo con phố đã không thấy bóng dáng của Thời Sênh đâu nữa, “Phái người theo dõi nàng ta, xem nàng ta định làm gì?”



Hắn luôn có cảm giác cô nương này không hề đơn giản.



Không giống một thiên kim tiểu thư bị nhốt trong một tiểu trấn, mà giống như một người đã từng trải qua nhiều chuyện lớn, trên người luôn luôn có một sự tự tin nhất định, một loại tự tin giống như là cuồng vọng tự kiêu.



Nó giống như là, trên thế giới này không có chuyện gì là nàng ta không thể làm được.



Từ trước đến giờ, Độc Cô Tu chưa từng gặp một người phụ nữ nào kỳ lạ như vậy.



“Dạ.” Tên thuộc hạ đó đuổi theo Thời Sênh.







Thời Sênh không đuổi kịp người đó. Chạy tới chỗ phồn hoa, náo nhiệt nhất, người qua người lại như mắc cửi, con phố chật hẹp, người người chen chúc nhau, trong nháy mắt Thời Sênh mất tông tích của người đó.



Thời Sênh hai tay chống nạnh, thở phì phò.



Trò chơi này đúng thực càng ngày càng thú vị.



Thú vị hơn nhiều so với những thế giới ngu ngốc kia.



[Nguyên chủ, hãy chú ý thái độ của cô, đây không phải là đang chơi game.] Hệ thống cũng không muốn nhắc nhở, vì nhắc nhở cũng chẳng có tác dụng gì.



“Đây không phải là thế giới giả tưởng sao?”



[Đúng.]



“Nếu đã thế, tại sao không phải là game?”



[…] Ta hoàn toàn không có lời gì để nói.



Thời Sênh quay người đi về hướng hoàng cung, chuyện vào cung đối với người khác có thể nói là rất khó, nhưng đối với Thời Sênh mà nói, nó vô cùng đơn giản.
“Tha cho ngươi?” Thời Sênh cười lớn, “Nằm mơ sao?”



Thanh kiếm xoẹt ngang, chém vào người đó.



Người đó chỉ cảm thấy có một sự lạnh lùng rất đáng sợ đang đè mình xuống, thân thể hắn co cứng lại không thể cử động, ánh sáng lạnh lùng hội tụ lại thành một quầng sáng, rồi to dần trong đáy mắt hắn…







Nhiếp Chính Vương phủ.



Độc Cô Tu đứng dưới hành lang, ánh trăng làm cho chiếc sân và dãy hành lang phân tách thành hai thế giới khác nhau.



“Vương gia, người theo dõi Nguyễn Tiểu Dạng đã chết.”



Người quỳ phía sau Độc Cô Tu nhỏ tiếng bẩm báo.



Không gian bỗng chốc yên lặng, một làn gió đem thổi ngang qua, lá cây trong vườn vọng tiếng xào xạc, làm bóng người trên mặt đất cũng lay động theo, giống như ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt.



Rất lâu sau đó, Độc Cô Tu mới lên tiếng, “Sao lại chết?”



“Một kiếm xuyên họng.”



“Hôm nay nàng ta đã đến những nơi nào?”



Người này vội vàng bẩm báo: “Nàng ta lòng vòng trong hoàng cung một lúc rồi mất tích một khoảng thời gian, người của chúng tôi không theo kịp, sau đó nàng ta lại xuất hiện bên ngoài hoàng cung. Đến khi tìm thấy thì người đi theo nàng ta đã chết, còn không thấy bóng dáng nàng ta đâu cả.”



Không gian lại một lần nữa trở lên im lặng, người đang quỳ cẩn thận ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn đang đứng trước mặt hắn.



“Vương gia?”



Độc Cô Tu giơ tay, “Để Ám Ảnh đi.”



“Cần điều động Ám Ảnh?” Người này thấy lạ.



Độc Cô Tu ngẩng đầu, giọng nói kiên quyết vang lên trong hành lang yên tĩnh, “Một kích lấy mạng.”



Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ con người của Nguyễn Tiểu Dạng.



Thứ nguy hiểm thì nhất định phải trừ khử.