Boss Là Nữ Phụ

Chương 742 : Ta là địa chủ (18)

Ngày đăng: 22:23 28/04/20


“Lý Hồng Hồng!!”



Một giọng nói từ dưới bậc thềm truyền lên, Tô Họa nhanh chóng xuất hiện trên bậc thềm, rồi chỉ vào cô nương mặt bự giọng trách móc, “Ngươi lại đi cướp đàn ông!”



Cô nương mặt bự hình như không muốn gặp Tô Họa, cánh tay mập mạp của cô ta tát thẳng vào Tô Họa, phẫn nộ mắng: “Tô Họa, ngươi quan tâm tới chuyện của người khác ít thôi, chuyện bổn tiểu thư làm, người có tư cách gì mà xen vào?”



“Cha ngươi kêu ta phải dạy dỗ ngươi!” Tô Họa né được cô ta rồi ưỡn ngực uy hiếp cô nương mặt bự, “Ngươi có muốn cha ngươi biết ngươi làm chuyện này không?”



Vừa nghe Tô Họa nhắc đến cha mình, cô nương mặt bự liền sợ hãi, ngó trái ngó phải. Thấy xung quanh không có người, cô ta mới to gan đứng dậy.



Cô ta chỉ vào mũi Tô Họa, “Tô Họa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có cha ta chống lưng thì bổn tiểu thư ta phải sợ ngươi. Hôm nay bổn tiểu thư ta sẽ đem chàng ấy về nhà.”



Độc Cô Dực: “...” Bổn vương biết mình đẹp trai phong độ, anh tuấn phóng khoáng, nhưng cô nương này khẩu vị hơi nặng, hắn thực sự không chịu đựng nổi.



“Nguyễn Tiểu Dạng!” Độc Cô Dực lại bắt đầu đập cửa.



“Kẹt kẹt...”



Độc Cô Dực tựa lưng vào cửa lớn, lúc này cửa lớn bị ai đó từ bên trong mở ra, Độc Cô Dực ngã vào bên trong, bốn chân chổng vó lên trời, đúng lúc nhìn thấy một bóng người từ từ tiến lại gần.



Lý Hồng Hồng và Tô Họa đang cãi nhau cũng dừng lại, nhìn người đang đứng trong cửa.



“Cãi nhau thì cãi nhau, sao lại tìm tới tận Nguyễn phủ nhà ta?” Thời Sênh liếc nhìn Tô Họa, “Các ngươi không biết xấu hổ sao?”



Tính thích xen vào chuyện của người khác của Tô Họa lại lộ ra, “Nguyễn Tiểu Dạng! Vị công tử này tìm ngươi lâu như thế rồi, ngươi cũng không thèm lộ mặt gặp người ta, có chuyện gì thì ngươi nói chuyện rõ ràng với người ta không được sao?”



Thời Sênh ngước nhìn tên ngu ngốc Độc Cô Dực.



Độc Cô Dực ngơ ngác nhìn Tô Họa, hắn không quen biết cô ta mà!!



Thật đó!



“Tô Họa, ngươi xen vào chuyện người khác quá nhiều rồi đó?” Thu Thủy không nhịn nổi liền lên tiếng.



Tiểu thư nhà nàng ta làm gì, kể từ khi nào mà đến lượt người ngoài phải can thiệp chỉ trỏ.



“Ta chỉ ra thấy không ưa con người như vậy của Nguyễn Tiểu Dạng.” Tô Họa ra giọng chính nghĩa nghiêm nghị, còn nói giúp Độc Cô Dực, “Vị công tử này đứng canh ở cửa mấy ngày hôm nay, cả huyện Bạch Hà đều truyền tai nhau. Ngươi làm như vậy thật bất lịch sự.”
Thời Sênh chau mày, sự giải thích này không có vấn đề gì.



Lúc cô ở kinh thành cũng không che đậy hành tung, người có ý định tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.



Nhưng bây giờ chỉ có một câu hỏi, tại sao Phạm đại nhân lại yêu cầu Độc Cô Dực chăm sóc cô từ khi còn rất sớm như vậy?



Thời Sênh không phải là người dễ bị vướng bận, nếu nghĩ không thông cô sẽ không nghĩ nữa, thời gian trôi qua, những nghi ngờ đáng được khơi ra, ắt nhiên sẽ có câu trả lời.



“Ngươi về đi, ta không cần chăm sóc gì hết, hãy thay ta cảm ơn Phạm đại nhân.” Cách bảo vệ tính mạng của bản thân cô có rất nhiều, không cần tới một tên ngu ngốc như thế này.



Mắt Độc Cô Dực bỗng sáng lên, vội vàng mở miệng hỏi: “Đó là do cô nói đó nha? Không được, cô phải viết cho bổn vương một bức thư, bổn vương mới dễ dàng nói chuyện với Phạm đại nhân.”



Thời Sênh: “...” Đúng là vương gia thức thời, xứng đáng sống đến tập cuối.



Thời Sênh vẫn viết một bức thư giao cho Độc Cô Dực thật.



Để hắn mang thư rồi mau cút đi, đừng có quay lại nữa.



Độc Cô Dực nhận lấy bức thư, rồi vui vẻ rời khỏi Nguyễn phủ, nhưng chỉ nửa giờ sau, gương mặt Độc Cô Dực hết sức căng thẳng chạy về Nguyễn phủ.



“Độc Cô Tu... Ta đã nhìn thấy Độc Cô Tu rồi.” Độc Cô Dực thở hồng hộc nói.



Thời Sênh tỏ vẻ mặt ghét bỏ, “Nhìn thấy thì làm sao?” Độc Cô Tu là quái vật ba đầu sáu tay sao? Có gì mà đáng sợ chứ?



Độc Cô Dực trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Độc Cô Tu đem theo một đội quân, đang chặn trước Huyện Bạch Hà, bây giờ ta không thể ra được.”



Ra khỏi Huyện Bạch Hà chỉ có một con đường, hắn mà ra chắc chắn sẽ bị người của Độc Cô Tu phát hiện.



Hắn vẫn muốn sau này có thể được sống yên ổn ở kinh thành, không muốn đối đầu với Độc Cô Tu.



Thời Sênh tò mò hỏi: “Độc Cô Tu không biết ngươi rời kinh sao?”



“Đương nhiên không biết.” Độc Cô Dực trừng mắt với Thời Sênh.



“Như vậy thì hắn cũng không có gì lợi hại.” Thời Sênh bĩu môi, đến chuyện một tên thiểu năng rời kinh mà còn không biết.