Boss Là Nữ Phụ

Chương 743 : Ta là địa chủ (19)

Ngày đăng: 22:23 28/04/20


Độc Cô Dực không nói chi tiết tại sao Độc Cô Tu không biết mình rời kinh, nhưng nói cho cùng thì bây giờ hắn không thể đi khỏi Huyện Bạch Hà, nói thế nào cũng phải ăn vạ trong phủ của Thời Sênh.



Độc Cô Dực có bao nhiêu vô lại và khéo léo đưa đẩy, từ việc hắn có thể sống yên ổn trong Nguyễn phủ có thể thấy được.



Con người của Độc Cô Dực, vì bảo vệ tính mạng của mình, cái gì hắn cũng có thể làm được.



Thời Sênh e rằng cho hắn giả làm cô nương, chắc hắn cũng đồng ý.







Độc Cô Tu đến huyện Bạch Hà, lần này hắn không che giấu thân phận, rất nhanh chóng, người trong cả huyện Bạch Hà đều biết Nhiếp Chính Vương đến.



Thời Sênh không sợ chết, cũng vây lại xem Độc Cô Tu.



Độc Cô Dực cải trang thành một người đàn ông trung niên, đi bên cạnh Thời Sênh: “Nguyễn Tiểu Dạng, bổn vương… Ta muốn hỏi, cô đến xem hắn làm gì? Hắn rất muốn lấy mạng cô đó.”



“Thế ngươi đi theo ta đến đây làm gì?” Mẹ kiếp, tên ngu ngốc sợ chết này ở trong phủ yên ổn thì không chịu, lại chạy theo cô, bị bệnh hả!



“Ta tới xem hắn định làm gì.” Độc Cô Dực chau mày, ngó nghiêng thăm dò xung quanh, thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.



Thời Sênh ôm trán.



Lúc mà làm trộm thì nhất định đừng nghĩ mình là trộm, phải thật bình tĩnh!



Thời Sênh lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh.



Rời xa kẻ ngu si đần độn, yêu quý tính mạng mình.



Trong đám đông, Thời Sênh nhìn thấy Tô Họa, hình như nàng ta bị người khác lôi đi, lúc này nhìn thấy Độc Cô Tu được người người vây lấy như chúng tinh phủng nguyệt, gương mặt Tô Họa có vẻ ngơ ngác.



Độc Cô Tu và quan huyện nói với nhau một đôi câu chuyện phiếm, người đứng bên cạnh hắn liền đứng ra, làm bách tính đang ồn ào náo nhiệt bỗng yên lặng.



“Lần này vương gia đến đây, là vì tuyển tú vào cung, nữ tử trong gia đình đến tuổi đều có thể đến nha môn để báo danh.”



Câu nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc.



Tuyển tú? Tuyển tú sao lại đến huyện Bạch Hà tuyển chứ?



Sự hoài nghi này chỉ bỗng chốc hiện ra, rồi rất nhanh sau đó mọi người chỉ còn thấy vui vẻ, hứng thú, con gái của họ có thể vào cung nhận được sự sủng ái, há chẳng phải giống như bay lên trời sao.
Thời Sênh cười nhẹ rồi vòng ngang qua Thu Thủy.



Thu Thủy nghiến răng cắn chặt môi rồi chạy đuổi theo Thời Sênh.



Thời Sênh cũng không ngănnàng ta lại, để cho nàng ta đi theo mình.



Lúc này, vẫn có mấy cô nương quẩn quanh nha môn. Mấy người này đều không được chọn, nhưng họ có chút không can tâm.



Thời Sênh vừa xuất hiện, đám người này bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ rồi thì thầm với nhau về Thời Sênh.



“Nhìn đi nhìn đi, người của Nguyễn gia cũng đến rồi.”



“Cô ta... có lẽ sẽ được chọn?”



“Cái đó còn phải nói, các ngươi nói xem, nếu Nguyễn Tiểu Dạng tiến cung thì Nguyễn gia phải làm sao?”



“Gia sản lớn như vậy, nếu không có Nguyễn Tiểu Dạng, có thể sẽ bị người khác...”



Thời Sênh không thèm nhìn mà bước ngang qua đám người đó, Thu Thủy có vẻ hơi tức nhận, nhưng nhìn qua mấy người đi liền biết bọn họ đang ăn nói huyên thuyên.



Lúc bước vào nha môn, Thời Sênh nhìn thấy một người quen.



Đinh Hương.



Cô ta được nha hoàn dìu đỡ, khóc lóc như mưa, đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên, có lẽ là cha của Đinh Hương, gương mặt ông ta lúc đó cũng rất khó coi.



Đinh Hương đẩy nha hoàn ra, rồi nắm lấy cánh tay của cha, thút thít nghẹn lời, “Cha, con không muốn tiến cung, con đã có hôn ước với Hạ nhị công tử.”



“Con gái à... Cha... cũng không có cách nào khác!” Đinh lão gia thở dài, những bách tính bình thường như bọn họ thì có thể có được cách gì chứ?



Dân không thể đấu lại được với quan.



“Cha...”



Đinh lão gia vẫy tay, “Vào trong trước đi, cha sẽ nói với đại nhân...”



Đinh Hương vừa khóc thút thít vừa tiến vào bên trong, đúng lúc Thời Sênh bước vào nha môn. Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh. Có lẽ cảm nhận được đồng bệnh tương lân, nên Đinh Hương không lên tiếng phản kháng mà lặng lẽ cúi đầu.