Boss Là Nữ Phụ

Chương 770 : Tổng biên thích đào hố (17)

Ngày đăng: 22:24 28/04/20


Thời Sênh tiến vào văn phòng. Phong cách cả văn phòng này cô chỉ có thể dùng một chữ để hình dung.



Trắng.



Trừ bỏ mấy bồn cây trang trí, những gì lọt vào tầm mắt cơ hồ đều là màu trắng.



Thời Sênh: "..."



Cảm giác giống như mình vào bệnh viện tâm thần là sao đây?



Thư Tuyệt ngồi ở sau bàn làm việc, mặc một bộ trang phục trắng, cổ tay áo hơi hơi kéo, lộ ra cánh tay trắng nõn.



Hắn hơi hơi nhấp môi, nhìn Thời Sênh.



"Thư tổng biên." Thời Sênh thu hồi ánh mắt đánh giá bốn phía, ngoan ngoãn tiến lên.



Thư Tuyệt gẩy ngón tay một phát, chuyển hướng laptop, "Cô muốn làm gì?"



Thời Sênh liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc nói: "Thư tổng biên, tôi đang theo đuổi anh."



Thư Tuyệt từ từ đứng lên, "Cô đây là quấy rầy."



"Được rồi, vậy là quấy rầy." Thời Sênh hào phóng thừa nhận, "Mang phiền phức đến cho anh tôi cảm thấy có lỗi sâu sắc. Vì biểu đạt xin lỗi của mình, tôi mời Thư tổng biên ăn cơm."



Thư Tuyệt: "..."



Thời Sênh mặt mày cong cong cười, vừa phúc hậu vừa vô hại như vậy, tựa như cô gái trẻ ngây thơ không biết cuộc đời nông sâu.



Cảm giác kỳ quái lúc trước lại tới.



Từ sau trung học, hắn chưa bao giờ gặp lại giấc mơ này, nhưng mà từ sau khi gặp cô lần trước, vậy mà lại liên tiếp vài lần...



Hơn nữa người kia, lúc này đứng trước mặt mình.



Thư Tuyệt giống như ngửi được một cỗ hương thơm như có như không đến từ cô gái trước mặt.



Cùng hương vị trong mộng của hắn giống nhau như đúc.



Thư Tuyệt áp chế tầm mắt, "Không cần."



Hắn ngồi trở lại, quay laptop lại về phía mình, mặt không chút thay đổi nói: "Về sau không được làm loại sự tình này."



Thời Sênh tiến lên vài bước, "Như vậy sao được, không mời anh ăn cơm thì sao có thể biểu đạt sự xin lỗi của tôi?"




"Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy Tạ Ngôn."



"Tôi cũng thấy, Nhiếp tổng biên không phải đã đi xuống sao..."



"Họp mặt lần trước đã cảm thấy bọn họ có gian tình. Đàn ông tốt đều muốn làm gay, chó độc thân chúng ta phải làm sao bây giờ?"



Lúc ăn cơm, Thời Sênh vừa bắt đầu ăn liền nghe thấy mấy em gái phía sau thảo luận chuyện Tạ Ngôn và Nhiếp Thành. Mãi đến lúc cô ăn xong, các cô gái kia vẫn còn thảo luận.



Sau cuộc gặp mặt hằng năm lần trước, Thời Sênh chỉ những lúc họp mới thấy Nhiếp Thành. Nhưng vị nam chủ công này luôn làm như không nhìn thấy cô.



Không biết có ý đồ gì.



Chiều thứ năm, ban biên tập đều tương đối bận. Thời Sênh làm xong đã gần bảy giờ. Đại bộ phận người trong ban biên tập còn ở lại. Tống Manh Tử là kẻ chuyên buôn chuyện, vẫn tán gẫu hăng say với tác giả như cũ, cũng không biết công việc của cô để ai làm cho nữa.



Dù sao Thời Sênh không thấy cô ấy thật sự làm việc bao giờ.



"Ting ting..."



Thời Sênh đang chuẩn bị tắt máy tính, đột nhiên có tin nhắn, Thời Sênh mở ra xem.



Âu Lộ: Biên tập ở đó không?



Thâm Tỉnh Băng:??



Âu Lộ này cô có chút ấn tượng, gần đây viết truyện đam mỹ quật khởi thành một pho tượng thần.



Âu Lộ: Biên tập, có người đạo văn của tôi, tôi đã tra rồi.



Âu Lộ gửi cho Thời Sênh một hình ảnh.



Âu Lộ: Tôi đăng lên sớm hơn hắn ta. Bất kể là tình tiết hay là miêu tả, hắn đều sao chép tôi.



Thời Sênh nhìn hình ảnh, đoạn cắt đúng là sách mới của Tạ Ngôn “Không thành thật xin đừng trêu ghẹo”.



Nội dung tương tự với “Đại thần, tôi muốn cưới anh” của Âu Lộ.



Thời Sênh mở ra chỗ bình luận truyện của Tạ Ngôn, tất cả phía dưới đều nói hắn đạo văn.



Âu Lộ tuy là người mới nhưng trong giới có không ít fan. Lúc này bị phát hiện có người ăn cắp, đám fan đó còn không nổi giận sao.



Nam chính thụ của ta lợi hại nha, còn học được đạo văn luôn.