Boss Là Nữ Phụ
Chương 781 : Tổng biên thích đào hố (28)
Ngày đăng: 22:24 28/04/20
Cửa sổ xe bị người gõ, Thư Tuyệt buông Thời Sênh ra, kéo giãn khoảng cách với Thời Sênh, hơi thở nặng nề.
Thời Sênh nhìn Thư Tuyệt, sau khi thở gấp một chút, cô vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, mùi máu tươi lan tràn trong miệng khiến cô khó có thể chịu được.
"Anh vừa muốn làm gì?"
Thư Tuyệt mím môi, "Xin lỗi..."
Thời Sênh sửa lại một chút quần áo trên người, "Em sẽ không rời xa anh, cho dù chết cũng sẽ cùng với anh, đây là lời hứa mà em cho anh. Nếu như anh muốn chết cùng em thì cứ việc tới."
Thời Sênh đẩy cửa xe ra. Luật sư phía ngoài đang chuẩn bị tiếp tục gõ cửa xe. Cửa xe đột ngột mở ra khiến hắn bị dọa giật mình.
Thời Sênh và luật sư ở bên ngoài nói chuyện một lúc, chờ Thư Tuyệt khôi phục tạm ổn rồi, cô mới để cho luật sư lên xe.
Thư Tuyệt ngồi ở phía sau, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Thời Sênh lên xe, anh hơi kinh ngạc một chút.
Thời Sênh cầm laptop đưa cho luật sư, "Mọi thứ đều ở bên trong."
Luật sư ngồi ở phía trước, sau khi tiếp nhận laptop bắt đầu lật xem.
Trong xe một mảnh yên tĩnh.
Thư Tuyệt từ từ đưa tay, nắm lấy ngón tay út của Thời Sênh, thấy cô không có phản đối, hắn lập tức cầm tay cô.
Bàn tay mang theo độ ấm khiến cho trái tim vẫn liên tục đập mạnh của hắn dần dần bình phục lại.
Luật sư xem qua hết thảy mất đại khái hơn ba giờ, trong lúc đó thỉnh thoảng cùng Thời Sênh nói vài câu, Thư Tuyệt cũng cứ luôn ngồi ở trên xe như thế.
Luật sư muốn về để chỉnh lý mấy thứ, dù sao thứ như văn học không phải thoáng cái là có thể thấy rõ, cho nên tạm thời không thể trực tiếp kết luận.
"Thư tổng, có kết quả tôi sẽ gọi điện cho anh."
Thư Tuyệt nghiêm mặt gật đầu.
"Rầm." Cửa xe đóng lại.
Yên tĩnh ——
Trong xe, ngoại trừ tiếng hai người hít thở nhỏ nhẹ thì không còn có bất kỳ âm thanh gì.
"Xin lỗi." Giọng nói khàn khàn đánh vỡ trầm mặc, Thư Tuyệt nắm thật chặt tay Thời Sênh, "Anh không biết vừa rồi tại sao lại có ý niệm điên cuồng như vậy trong đầu."
Thời Sênh rút tay mình ra, Thư Tuyệt dường như muốn dùng lực nhưng lại sợ làm đau Thời Sênh nên từ từ thả lỏng ra.
Thư Tuyệt ăn cô xong còn tuyệt hơn, hắn ôm WC nôn đến nửa giờ.
Thời Sênh nghĩ mình cũng sắp bị bóng ma tâm lý mất rồi.
Thư Tuyệt đi ra, sắc mặt tái nhợt, trên người chỉ mặc một kiện áo choàng tắm, chân dài và khuôn ngực như ẩn như hiện.
Hắn tiến lên, mò Thời Sênh từ trong chăn ra, ôm cô vào phòng tắm.
Tự mình tắm sạch sẽ cho Thời Sênh, sắc mặt tái nhợt càng lúc càng hồng khi nhìn thân thể của Thời Sênh.
"Sao trước đó không thấy anh thẹn thùng." Thời Sênh tức giận trừng hắn một cái.
Thư Tuyệt bế cô ra khỏi bồn tắm lớn, trùm áo choàng tắm lên, "Không thẹn thùng."
"Không thẹn thùng thì anh đỏ mặt cái gì?" Thời Sênh ôm cổ hắn.
"Phản ứng sinh lý." Thư Tuyệt mạnh miệng.
"Đây còn không phải là thẹn thùng." Phản ứng sinh lý và thẹn thùng thì có cái gì khác nhau.
Thư Tuyệt đặt cô lên ghế, vén chăn lộn xộn trên giường, thấy trên ga giường có một vệt đỏ sẫm, sắc mặt hắn càng đỏ hơn.
Đổi thành lý trí hiện tại, hắn sẽ không xúc động muốn cô như vậy.
Thư Tuyệt nhanh đi tháo ga trải giường xuống, thay ga trải giường sạch sẽ, ôm Thời Sênh lên, hôn lên trán cô một cái, "Nghỉ ngơi một lát, anh đi nấu cơm."
"Em không đói." Thời Sênh lôi kéo hắn, "Ngủ cùng em một chút."
Thư Tuyệt quả thực mệt mỏi vô cùng, hắn nghe lời lên giường, kéo Thời Sênh vào trong lòng.
"Sau này sẽ không phải chúng ta làm một lần thì anh sẽ nôn một lần đấy chứ?"
"Có thể làm thêm vài lần, quen rồi cũng sẽ không nôn nữa."
"... Làm thêm vài lần là mấy lần?"
"Không biết."
Dù sao hắn cũng sẽ quen thuộc cô.
Cũng chỉ quen thuộc một mình cô.