Boss Là Nữ Phụ
Chương 795 : Quốc sư minh giám (8)
Ngày đăng: 22:25 28/04/20
“Đó là gì?”
Đệ tử Phượng gia đột nhiên chỉ lên bầu trời Ma Diễm Lĩnh, ánh mắt tràn đầy rung động.
Thời Sênh cũng ngẩng đầu nhìn, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là một con kỳ lân, cả người bao phủ lân giáp màu đỏ, chân đạp lửa đang giao chiến với một người khác.
Mà kẻ đang giao chiến với nó không phải ai khác, chính là nữ chính Phượng Khuynh Khuynh.
Trong cốt truyện, Phượng Khuynh Khuynh thu phục được một đầu kỳ lân ở trong Ma Diễm Lĩnh, nhưng không phải là huyết kỳ lân.
Con huyết kỳ lân này ở đâu chui ra vậy?
Đúng lúc Thời Sênh còn đang nghi hoặc, có một người ở phía dưới phi lên giúp đỡ Phượng Khuynh Khuynh đối phó với đầu huyết kỳ lân kia.
Mà lúc này, màn sáng bao ngoài Ma Diễm Lĩnh đã gần như biến mất, có vài bóng người nhanh chóng phá màn sáng chạy ra ngoài.
Đi đầu tiên là Vạn Quyền, theo sau còn có đám người Phượng Võ.
Màn sáng vốn còn có thể nhìn thấy, nhưng bị đám người này xuyên qua liền càng trở nên mỏng manh hơn, giống như có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Mắt thấy màn sáng sẽ biến mất, nhưng vài giây sau lại bùng sáng lên.
Màn sáng bùng lên cao mấy thước, ánh sáng chói lòa đâm vào mắt Thời Sênh khiến cô không mở mắt ra nhìn được.
Đệ tử phủ Quốc sư vốn đã hơi hoảng hốt, thấy một màn này liền vội vã trở về vị trí cũ, nhanh chóng lặp lại động tác ban nãy.
Sau một lúc mới thích ứng được với ánh sáng mạnh, lúc Thời Sênh mở được mắt ra thì màn sáng đã lên tới vị trí ban đầu, tốc độ tăng trưởng cũng dần chậm lại.
Đúng lúc này, trên trời truyền tới tiếng rít gào chói tai, dường như phẫn nộ tới tột cùng, từng đám lửa bắt đầu rơi xuống như mưa, rừng rậm cháy lên làm cho màn sáng cũng bị nhuộm màu lửa.
Đại khái là Phượng Khuynh Khuynh muốn thu phục đầu huyết kỳ lân, nhưng huyết kỳ lân này cũng không dễ thu phục như trong cốt truyện, nó không muốn thần phục loài người.
Mặc dù có nam chính đại nhân hỗ trợ nhưng Phượng Khuynh Khuynh cũng không thể bắt được đầu huyết kỳ lân này.
Thời Sênh tiếp tục vô tâm cắn hạt dưa, trước mắt mưa lửa rào rào, huyết kỳ lân tức giận gầm thét nhưng trong mắt cô vẫn không có nửa điểm gợn sóng nào.
Đúng là đệ tử Phượng gia muốn kéo Thời Sênh chạy đi, cô liền đứng lên, mọi người chưa kịp phản ứng lại thì người đã biến mất.
Nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh của cô ở bên trên Ma Diễm Lĩnh.
Lúc này, bị Thời Sênh trả lời như thế, Phượng Khuynh Khuynh hơi tức giận, nhưng nàng ta cố gắng cưỡng chế để mình bình tĩnh lại.
“Ầm, đùng đùng!”
Thay âm chạy hỗn loạn càng lúc càng gần, khói bụi cuồn cuộn bốc lên.
Hách Liên Dục kéo Phượng Khuynh Khuynh, còn thâm ý nhìn Thời Sênh một cái rồi mới nói, “Ra ngoài trước đã.”
Phượng Khuynh Khuynh nhìn về phía màn sáng đã dâng lên rất cao, có chút không cam lòng, nếu nàng ta có thể thu phục được con kỳ lân kia thì bản thân sẽ có trợ lực rất lớn.
Nhưng không cam lòng cũng chẳng còn cách nào khác, nàng ta chỉ có thể đi theo Hách Liên Dục bay nhanh ra ngoài Ma Diễm Lĩnh.
Vừa tới gần, màn sáng đột nhiên dâng lên với tốc độ rất nhanh. Hách Liên Dục vung tay áo, đánh màn sáng thấp xuống, sau đó túm lấy Phượng Khuynh Khuynh bay vút ra ngoài.
Thời Sênh cũng đi về phía đó, nhưng đúng lúc cô đi ra ngoài, màn sáng vốn đã lên rất cao lại đột nhiên tán loạn, biến mất trong không khí, lộ ra nguyên trạng của Ma Diễm Lĩnh.
“Phốc…”
Đệ tử phủ Quốc sư đồng loạt phun máu.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Nhìn bản cô nương đây làm gì? Cũng không phải ông đây làm! Đầu sỏ gây ra chuyện này…
Mẹ kiếp, người đâu?
Hách Liên Dục và Phượng Khuynh Khuynh vừa rồi còn ở trước mắt cô lại đột nhiên biến mất.
Hơn nữa, tựa như những người này cũng không thấy hai người đó.
“Rầm rầm rầm…”
Vô số huyền thú lao ra từ trong Ma Diễm Lĩnh, đệ tử phủ Quốc sư đều tự mình đứng dậy, chạy về phía xa xa.
Huyền thú như ngựa hoang đứt cương, lập tức bao phủ mặt đất trong chốc lát.
Huyền thú xuất chinh, tấc đất san bằng.