Boss Là Nữ Phụ

Chương 817 : Quốc sư minh giám (30)

Ngày đăng: 22:25 28/04/20


Tay Ngân Vi ôm Thời Sênh rất chặt, lực đạo như muốn nhét cô vào người mình vậy.



Đội Thần Vệ ở bên ngoài lặng lẽ rút đi, không dám tiến lên quấy rầy.



“Lần sau không được làm chuyện này nữa.” Giọng của Ngân Vi hơi ra lệnh.



Thời Sênh có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền ra trên người hắn như một người vừa trải qua nỗi sợ hãi cực kỳ lớn vậy.



“Ta không yếu ớt như chàng nghĩ đâu…” Thời Sênh thở dài, nếu không phải cố kị thân thể của hắn, cô đã giết chết thứ đồ chơi bên ngoài kia rồi.



Đối phó với loại hàng này, người khác không có cách nào, nhưng cô có.



“Ta biết.” Hắn biết cô rất lợi hại.



Nhưng cô lợi hại cũng chẳng liên quan gì tới việc hắn lo lắng cô.



“Ta không muốn thấy nàng bị thương.” Ngân Vi hôn trán Thời Sênh, theo mũi thẳng xuống dưới, ngậm lấy cánh môi cô, trằn trọc lướt qua.



Đến khi Thời Sênh tỉnh dậy trên giường ở một gian phòng khác thì cô mới phản ứng lại là mình lại bị lừa rồi.



Đã đi ra ngoài đâu?



Tên não tàn này lại còn học được mỹ nam kế nữa!



Không được!



Thời Sênh đẩy Ngân Vi ra, chuẩn bị nhảy xuống giường. Ngân Vi lại vươn tay ôm cô kéo lại, chân dài còn gác lên đè chặt cô xuống.



Hắn vùi mặt trong hõm cổ cô, thanh âm khàn khàn, “Nàng muốn đi đâu?”



“Ta… Ta đi giết người để bình tĩnh lại, chàng buông ra trước đi đã.”



“Nàng muốn rời khỏi ta?”



“Không.”



“Nàng rõ ràng muốn.”



“Ta không hề.”



Ngân Vi im lặng, Thời Sênh đợi một lát cũng không nghe thấy gì, vừa chuẩn bị đứng dậy thì lại thấy vai đau nhói lên một cái.




Đám khí đen hoàn toàn bị hút vào, bóng tối xung quanh yếu đi rất nhiều, chỉ còn có sương mù mênh mông, có thể thấy được kiến trúc mơ hồ.



“Đây là nơi nào? Thả ta ra… Thả ta ra…” Khí đen bị nhốt trong một không gian hẹp, mặc kệ nó phá như thế nào cũng không tạo ra bất kỳ phản ứng gì.



Thời Sênh nhìn khối ngọc đen trong tay, “Thành thật đợi đi! Ngươi càng dùng lực thì sẽ càng suy yếu.”



“Ngươi muốn làm gì?” Khí đen đã tỉnh táo lại.



“Quy thuận hắn!”



“Không bao giờ!” Khí đen tiếp tục hét lên, quy thuận người đàn ông kia thì nó sẽ biến mất, “Ngươi đừng nằm mơ, ta có biến mất cũng phải làm hắn biến mất theo. Ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”



“Vậy ngươi cứ đợi trong đó đi!” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.



Thời Sênh trở về phòng, Ngân Vi vẫn đang ngủ, cô lại lên giường nằm, chui vào lòng hắn, đeo miếng ngọc đen kia lên người hắn.







Ngân Vi tỉnh lại, đôi mắt mở choàng ra, nhìn thấy người nằm bên cạnh hắn mới thở phào một hơi. Nàng ấy không đi!



“Đại nhân… Đã xảy ra chuyện rồi.” Bên tai Ngân Vi đột nhiên vang lên giọng nói, hắn nhìn Thời Sênh, cánh tay đang ôm cô buông ra, khẽ khàng rời giường.



Lúc đứng lên, hắn suýt nữa không đứng vững, đẩy linh lực trong cơ thể tuần hoàn vài vòng mới khôi phục lại được.



Lúc mở cửa phòng ra, thiếu niên và vài người trong đội Thần Vệ đang đứng bên ngoài, vẻ mặt sốt ruột.



Thấy hắn đi ra, bọn họ đều gần như cũng thở phào một hơi.



Ngân Vi đưa mắt nhìn ra, phủ Quốc sư luôn tối như mực bây giờ lại chỉ chìm trong sương mù, không phải là khung cảnh giơ bàn tay không thấy năm ngón nữa, hiện tại như đang là lúc sáng sớm, sương mù bao phủ làm kiến trúc lúc mờ lúc tỏ.



“Không thấy nó.” Thiếu niên cúi đầu. “Đại nhân, thân thể của ngài có…”



Ngân Vi nhướng mày, “Ta không sao.”



Thiếu niên đánh giá Ngân Vi vài lần, thấy sắc mặt hắn bình thường, tựa hồ thật sự không có chuyện gì thật.



Nhưng thứ kia biến mất.



“Đại nhân…” Đã có chuyện gì xảy ra?