Boss Là Nữ Phụ

Chương 818 : Quốc sư minh giám (31)

Ngày đăng: 22:25 28/04/20


Ngân Vi lại quay về phòng, Thời Sênh nằm trên giường nhìn hắn. Hắn dừng một chút rồi lại thong thả đi tới bên cạnh cô.



“Nó đâu rồi?”



Nó sẽ không tự nhiên biến mất được.



Cách lý giải duy nhất mà hắn nghĩ được chính là cô.



Tối hôm qua…



Ngân Vi cố gắng áp chế những hình ảnh kiều diễm trong đầu, cố gắng để bản thân không nghĩ tới những chuyện không đứng đắn này nữa.



Thời Sênh chớp mắt, “Chàng đoán đi.”



Ngân Vi kéo cô ra khỏi chăn, “Nàng có làm sao không?”



Thời Sênh chui vào lòng hắn, “Vui vẻ, không sao.”



“Nó đâu rồi?” Ngân Vi chắc chắn Thời Sênh không xảy ra chuyện gì mới hỏi lại một lần nữa.



Thời Sênh bĩu môi, lấy từ trên người hắn xuống khối ngọc đen kia, “Đây, mang nó theo bên người là chàng có thể rời khỏi phủ Quốc sư rồi.”



Thời Sênh ôm lấy cánh tay Ngân Vi: “Hiện tại có thể cho ta đi chưa? Ta đưa chàng đi!”



Khối ngọc đen sáng bóng, hơi lành lạnh nhưng không làm người ta cảm thấy như bị đóng băng.



“Sao nàng bắt được nó?”



“Quan trọng sao?” Thời Sênh thô lỗ nhét ngọc vào trong người hắn, “Giờ chàng theo ta đi!”



“Ta…”



“Chàng không có quyền từ chối.” Thời Sênh nhảy xuống giường, “Ta nhịn chàng lâu lắm rồi, hôm nay chàng không đi cũng phải đi.”



Ngân Vi bất đắc dĩ, “Ta phải sắp xếp một chút đã.”



Hắn là Quốc sư, cũng có chuyện đứng đắn phải làm, không thể cả ngày ngồi ở phủ Quốc sư được.



Hắn đưa tay sờ sờ khối ngọc, trong đáy lòng vẫn không chắc chắn lắm mình có thể rời khỏi phủ Quốc sư một thời gian dài hay không, nhưng hắn tin tưởng cô.



Cô sẽ không hại hắn.








Sau khi trở về thế giới loài người, Thời Sênh có cảm tưởng như đã qua mấy đời.



Ở Ma Diễm Lĩnh một thời gian dài nên giờ ra ngoài có chút không quen. Cô phải nhích lại gần Ngân Vi một chút. Ngân Vi kéo cô sát vào, không để người xung quanh chạm đến cô.



“Cuối cùng hôm nay cũng được ngủ trên giường rồi.” Thời Sênh cảm thán một câu. Ở Ma Diễm Lĩnh, cô phải ngủ ở trong hang núi, mà đôi khi hang cũng chẳng có mà ngủ.



“Ừ, có thể ngủ rồi.” Ngân Vi gật đầu đồng tình.



Thời Sênh nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, “Sao ta thấy gần đây chàng càng ngày càng thiếu đứng đắn.”



Ngân Vi cụp mắt xuống để Thời Sênh có thể nhìn rõ sự sủng nịnh trong mắt hắn, “Chỉ thiếu đứng đắn với nàng thôi.”



Thời Sênh: “…” Lại thả thính ông, buổi tối lên giường chiến đấu!







Đại quân huyền thú đồng thời tấn công cả ba đại đế quốc, lấy Ma Diễm Lĩnh làm điểm khởi đầu, tản ra khắp bản đồ đại lục.



Toàn bộ đại lục lâm vào hỗn loạn.



Không ai hiểu nổi tại sao huyền thú lại nổi điên lên tấn công, chiếm lĩnh thành trì, chúng chỉ chiếm lĩnh, không hề giết người bừa bãi.



Đương nhiên, nếu phản kháng quá khích thì chắc chắn sẽ bị xử trí.



Tốc độ của Thời Sênh và Ngân Vi nhanh hơn đám huyền thú, bình thường bọn họ vừa vượt qua nơi nào thì đại quân huyền thú ở mặt sau liền kéo tới.



Cho nên khi tới chủ thành của đế quốc Thương Lam, nhìn như thể Thời Sênh và Ngân Vi cùng mang đại quân huyền thú đánh về.



Mọi người thủ thành đều ngơ ngác.



Đại quân huyền thú còn có người chỉ huy?



Điều này chưa từng nghe nói qua, mà đội ngũ huyền thú này trước đó ngoài đám huyền thú thủ lĩnh hóa hình chỉ huy ra thì chưa từng xuất hiện con người.



Quỷ dị nhất là bọn họ không hề nhìn nhầm, người đàn ông kia không phải Quốc sư của họ sao?



Chết mất, Quốc sư tạo phản rồi!