Boss Là Nữ Phụ
Chương 825 : Quốc sư minh giám (38)
Ngày đăng: 22:26 28/04/20
Xe ngựa tiến vào trong thành. Am thanh ồn ào, náo nhiệt trong thành đã đánh thức Thời Sênh.
Cô duỗi lưng vặn người, từ trong lòng Ngân Vi đứng lên, xốc màn xe nhìn ra bên ngoài.
Rất nhiều người.
Thời Sênh không vội đi tìm Phượng Khuynh Khuynh mà cùng Ngân Vi dạo chơi trong thành nửa ngày.
Cuối cùng đưa hắn tới nơi tổ chức bán đấu giá.
Nơi này rất lớn, ở đại sảnh không thiếu hàng triển lãm. Ánh mắt Thời Sênh lướt qua những mặt hàng này, sau đó xoay người ôm lấy cánh tay Ngân Vi: “Đại nhân, ngài trả tiền mua cho ta nha?”
Ngân Vi mỉm cười, “Vậy nàng dùng cái gì để đổi?”
Thời Sênh trừng mắt: “Sao bảo thứ gì của chàng đều là của ta cơ mà?”
“Nói khi nào nhỉ?” Ngân Vi tỏ ra mê man, hắn không nhớ mình đã nói mấy lời này.
Thời Sênh nghiêm túc nói: “Hiện tại.”
Khóe miệng Ngân Vi giật giật, “Nghe lời ta thì ta sẽ mua cho nàng.”
“Vì sao?” Thời Sênh không phục.
Ông đây mới là tổng tài bá đạo, tại sao phải nghe lời vợ chứ?
Vợ là để yêu!
“Bởi vì…” Ngân Vi hơi cúi người, môi dán lên tai cô, ái muội nói, “Ta là tướng công của nàng, chẳng lẽ nàng không nên nghe lời ta?”
Thời Sênh đẩy Ngân Vi ra, vẻ mặt của hắn lập tức biến thành đau khổ, “Nương tử…”
Thời Sênh: “…” Ôi tên bại não này, chỉ biết đánh vào điểm yếu của cô.
Bản cô nương không thèm tiền của ngươi.
Quan trọng nhất, tuyệt đối không thể nghe lời hắn!
Cho nên Ngân Vi liền thấy Thời Sênh chạy đi nói với quản sự mấy câu, quản sự liền nhanh chóng mời họ lên lầu hai.
Chờ đến khi từ trong hội đấu giá đi ra, Ngân Vi vẫn còn ngẩn ngơ.
Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn hắn, “Ngoan ngoãn nghe lời ta, chàng muốn gì ta sẽ cho chàng cái đó.”
“Ta chỉ muốn nàng.” Ngân Vi thốt ra, đôi con ngươi màu đen thâm thúy nhìn đầy vẻ thật tình.
Thân ảnh cô in ngược trong đó, rõ ràng tới mức có thể thấy được từng biểu tình nhỏ trên mặt cô.
Phượng Khuynh Khuynh suýt chút nữa tức giận đến nội thương luôn, nói không đánh thì sẽ không đánh à?
Thời Sênh kéo Ngân Vi đi ăn, Phượng Khuynh Khuynh và Vạn Quyền đi theo đằng sau.
Ngân Vi nhìn thoáng qua chỗ bọn họ ngồi.
“Nhìn cái gì?” Thời Sênh ngăn tầm mắt hắn lại, “Nhìn ta, nhìn ta là đủ rồi.”
Ngân Vi bật cười, “Ừ, nhìn nàng.”
Tiểu nhị nhanh chóng đưa đồ ăn lên, Thời Sênh đẩy những món Ngân Vi thích ăn về phía hắn, “Cái tật kén ăn của chàng có thể sửa được hay không hả?”
Ngân Vi bày ra vẻ mặt vô tội, “Vì sao phải sửa? Giống như ta chỉ đối tốt với mình nàng thôi ấy, cái này không phải gọi là chuyên nhất sao?”
Chuyên nhất…
“Ở mạt thế thì chàng sẽ chết đói chỉ trong một phút!” Bệnh này đúng là có độc.
“Mạt thế là gì?” Ngân Vi càng thêm vô tội.
“Chính là tận thế, đại lục bị diệt, con người biến mất.”
Ngân Vi đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Thời Sênh: “Ta sẽ vẫn ở bên nàng, cho dù đại lục bị diệt, con người biến mất.”
Thời Sênh: “…” Còn nói là không tán tỉnh ta?
Cơm nước xong, Phượng Khuynh Khuynh ngăn cả hai lại lúc bọn họ bước ra tới cửa.
“Phượng Chi Âm, giờ đã được chưa?”
Thời Sênh kiêu ngạo nở nụ cười, “Ngươi muốn chết như vậy à? Không phải ta chém gió, ta giết nữ chính không một đống thì cũng là một tá. Ngươi đã muốn chết như thế thì ta chỉ có thể thành toàn cho ngươi.”
[…] Cái này mà không phải chém gió à? Trâu cũng bị thổi bay lên trời rồi?
Phượng Khuynh Khuynh chẳng hiểu nữ chính là gì, nhưng nàng ta hiểu được mình đang bị coi thường.
Nàng ta cắn răng, trong lồng ngực bùng lên một cơn giận dữ, giọng đầy căm giận: “Ngay bây giờ!”
Nàng ta muốn giết chết Phượng Chi Âm này, báo thù cho mình!
“Thất tiểu thư!” Vạn Quyền muốn ngăn cản Phượng Khuynh Khuynh nhưng nàng ta mặc kệ.
“Phượng Chi Âm, ngươi dám không?”
“Có gì không dám chứ?” Thời Sênh đáp lại với vẻ tràn đầy tự tin, bản cô nương đang muốn chinh phục một nữ chính nữa đây.