Boss Là Nữ Phụ

Chương 826 : Quốc sư minh giám (39)

Ngày đăng: 22:26 28/04/20


Địa điểm đánh nhau là một chỗ trống bên ngoài thành, Thời Sênh nhìn xung quanh vài lần, đột nhiên nói: “Đổi chỗ khác.”



Phượng Khuynh Khuynh: “…” Còn có thể đánh nhau được không đây?



Thời Sênh muốn đổi chỗ, Phượng Khuynh Khuynh không đồng ý.



Nàng ta không đồng ý, Thời Sênh liền không đánh, kéo Ngân Vi định đi.



Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, Phượng Khuynh Khuynh lập tức ra tay luôn.



Ngân Vi ôm Thời Sênh nhảy về phía trước, trực tiếp cách xa mười thước.



Đòn đánh của Phượng Khuynh Khuynh rơi vào khoảng không.



“Phượng Chi Âm, ngươi là rùa đen rụt đầu à? Hay là nói ngươi sợ không đánh thắng được ta?”



“Phải, ta sợ đó!” Thời Sênh đáp bằng giọng âm dương quái khí. Ngươi là nữ chính đại nhân, sao ta lại không sợ chứ?



Phượng Khuynh Khuynh nghẹn lời.



Phượng Chi Âm hoàn toàn không đi theo đường thông thường, làm sao có thể nói tiếp đây?



Mắt thấy khoảng cách của Thời Sênh và Ngân Vi càng lúc càng xa, người trong chỗ tối cũng bất chấp, trực tiếp niệm chú.



Trên mặt đất vừa rồi còn trống rỗng giờ liền xuất hiện những văn trận màu đen, chúng xuất hiện liên tiếp, cuối cùng hình thành nên một trận pháp cực lớn.



Thời Sênh và Ngân Vi đứng ở rìa trận pháp, bọn họ chỉ cần bước thêm một bước là có thể ra ngoài.



Nhưng Thời Sênh không ra, cô im lặng đứng ở nơi đó chờ trận pháp thành hình.



Trận pháp hoàn thành trong nháy mắt.



Phượng Khuynh Khuynh cũng bị vây trong trận pháp. Nàng ta muốn chạy ra ngoài nhưng không kịp nữa. Sương mù màu đen tràn khắp trong trận pháp, hình thành một tấm màn ngăn.



Bên ngoài trận pháp, có vài bóng người từ chỗ khuất đi ra.



“Đông Phương Hợi!” Người bên ngoài dù hóa thành tro nàng ta cũng nhận ra.



Hách Liên Dục đứng sau lưng Đông Phương Hợi, mặt nạ hoàn toàn che giấu cảm xúc trên gương mặt hắn, hoàn toàn không tiết lộ một chút nào.



Mộ Bạch vẫn cười nhẹ như thường, gật đầu với phong thái mười phần giống thân sĩ. “Phượng thất tiểu thư.”



“Đông Phương Hợi, ngươi muốn làm gì?” Phượng Khuynh Khuynh không nhìn Hách Liên Dục, chỉ trừng mắt thù hận với Mộ Bạch. Nàng ta đã vô số lần nhớ lại cảnh tượng đứa con nhỏ với da dẻ xanh mét chết trong lòng mình.



“Phượng thất tiểu thư, đừng hiểu lầm, ta không muốn nhằm vào ngươi.” Mộ Bạch nói với giọng ôn hòa, sau đó hắn nhìn Thời Sênh, “Đã lâu không gặp.”




Đúng lúc Mộ Bạch nổi lên cảnh giác thì trên đỉnh đầu vang lên tiếng xé gió, kiếm khí mãnh liệt bổ tới.



Hàn quang của thiết kiếm ánh lên trong mắt Mộ Bạch. Thời Sênh xuất hiện thế nào hắn cũng chưa nhìn rõ thì thiết kiếm mang theo hàn quang lẫm lẫm đã nằm trên cổ.



Mộ Bạch nuốt nước bọt một cách khó khăn.



Rõ ràng hắn đã rất cố gắng tu luyện rồi.



Vì sao vẫn là một giây quỳ chứ?



Hắn không phục!



Bình tĩnh, phải thân sĩ, phải tao nhã, hắn là người có thân phận.



Thời Sênh từ phía sau hắn di chuyển về đằng trước: “Mộ Bạch?”



Gương mặt của Mộ Bạch không có chút cảm xúc bối rối nào, vẻ mặt còn bày ra tư thái cực kỳ đứng đắn.



“Muốn tính kế ông đây hả?”



“Lời này nói sai rồi, chúng ta chỉ có thể gọi là đọ sức.” Mộ Bạch bình tĩnh cãi lại.



“Trốn ở sau lưng mà gọi là đọ sức à?”



Mộ Bạch vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh, “BOSS đều luôn xuất hiện lúc cuối cùng.”



Thời Sênh: “…” Nói cũng đúng lắm.



Cho nên cô xuất trướng sớm thì gọi là gì?



Vật hy sinh à?



Lật bàn!



Mộ Bạch thấy Thời Sênh đột nhiên xuất thần thì cái cổ cọ cọ dịch về phía lưỡi kiếm một chút.



Thời Sênh nhanh chóng rụt lại, không để Mộ Bạch tự sát thành công.



Mộ Bạch: “…” Tự sát cũng không cho?



Mộ Bạch cắn răng một cái, bay thẳng về phía đám khí đen, hơn nửa người đã chìm vào trong đó.



Biểu tình của Mộ Bạch trở nên vặn vẹo, thanh âm của hắn còn vọng ra, “Ta sẽ quay lại.”