Boss Là Nữ Phụ

Chương 831 : Quốc sư minh giám (44)

Ngày đăng: 22:26 28/04/20


Thời Sênh phi thân lên, Phượng Khuynh Khuynh cũng bay lên không, cùng Thời Sênh đứng trên không trung, từ xa nhìn lại.



“Phượng Chi Âm, ngày chết của ngươi tới rồi!”



Thời Sênh nở một nụ cười quỷ dị, không nói một lời liền vung kiếm.



Trời đất đột nhiên biến sắc, trời đang sáng bỗng nhiên sầm xuống, bầu trời vừa rồi còn quang đãng, trong khoảnh khắc đã giăng đầy mây đen.



Phượng Khuynh Khuynh không biết Thời Sênh định làm gì, hắc kiếm trên tay ả không có nửa phần động tĩnh.



“Đùng đùng đoàng…”



Sấm sét cuồn cuộn như thể thiên quân vạn mã kéo tới, mặt đất cũng run rẩy.



Từng tia sét thô màu tím xẹt qua xẹt lại giữa những đám mây đen.



Đúng lúc Phượng Khuynh Khuynh còn đang nhìn lên bầu trời, một tia sét không hề có dấu hiệu báo trước lập tức đánh xuống chỗ ả ta.



Tốc độ của sét nhanh hơn trong tưởng tượng của ả rất nhiều, rõ ràng nhìn còn ở chân trời mà trong nháy mắt đã tới trước mặt.



Ả ta không có thời gian tránh né, chỉ có thể dùng hắc kiếm cứng đối cứng.



Lôi điện đánh lên thân kiếm, thân kiếm dùng khí đen ngưng tụ bị đánh thủng một lỗ, tuy rằng nhanh chóng khép lại nhưng rõ ràng đã yếu hơn rất nhiều.



Lôi điện cũng không chỉ đánh Phượng Khuynh Khuynh, vẫn công kích xuống cả những nơi khác, chẳng qua chúng bị thiết kiếm hấp thu hết nên không đánh xuống người Thời Sênh được.



Khí đen trên tay Phượng Khuynh Khuynh càng ngày càng yếu ớt, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào, đột nhiên ả ta bất chấp sống chết lao về phía Thời Sênh.



Có chết cũng phải kéo nàng ta chết cùng.



Vài đạo sét từ trên mây hạ xuống ngăn đường đi của Phượng Khuynh Khuynh, chờ khi ả có thể lần nữa xông lên thì nơi đó đã không còn bóng dáng của Thời Sênh nữa, mà lúc này ả lại bị lôi điện vây quanh.



Thời Sênh đứng ở bên dưới, ngửa đầu nhìn không trung.



Từ dưới này nhìn lên trên, chỉ thấy cảnh tượng cực kỳ rung động.



Thêm mười nghìn tầng đặc hiệu đều không hiệu quả bằng.



Thời điểm tất yếu, trực tiếp phóng đại chiêu giết chết ả ta luôn.



Tuần hoàn để tiến dần tới mục tiêu đều là hố người ta hết.




Đây là người hắn đã tìm nhiều năm, cô chính là báu vật của hắn, đương nhiên phải đối xử thật tốt rồi.



“Phượng gia vĩnh viễn là nhà của con, lúc nào cũng có thể quay về.” Phượng gia chủ gật đầu rồi xua xua tay, “Đi đi thôi.”



Đại khái là vì không muốn để Thời Sênh nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của mình, Phượng gia chủ xoay người rời đi trước.



Thời Sênh cầm tay Ngân Vi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi tới vực sâu Trạch Vụ trước.”



“Nàng nói đi đâu thì tới đó.”



“Muốn chết à? Có định làm việc không hả, mang đồ qua bên kia đi…” Một tiếng quát lớn ngắt ngang câu chuyện của hai người.



Thời Sênh hơi nghiêng đầu, nhìn tới một bóng dáng đang cuộn người lại, không ngừng bị người ta đá đạp lên.



Hình như là Phượng Vũ.



Phượng Vũ nhìn thấy Thời Sênh thì hơi trợn mắt, lại bị người ta đá cho mấy cái nữa.



Phượng Vũ tung lời đồn về Thời Sênh, sau khi bị Phượng gia chủ tra ra. Tuy Phượng Vũ không chết nhưng sống ở Phượng gia cũng rất khổ cực.



Thời Sênh bình thản thu hồi tầm mắt, cũng như trước đây khi ở Ma Diễm Lĩnh, cô chẳng có cảm xúc gì cả, giống như ông ta chỉ là người qua đường râu ria.







Ngân Vi sống không lâu, đại khái là vì hắn từng cùng ma ký khế ước đồng sinh.



Ngân Vi chỉ có thể ôm cô, cùng ngắm trăng ngắm sao rồi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, hôm sau tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường.



Đôi khi Ngân Vi rất sợ hãi, nhưng khi Thời Sênh nhìn hắn, cảm xúc này sẽ tan thành mây khói, trở thành một mảnh yên lặng.



Cô sẽ không rời bỏ hắn.



Thời Sênh biết thời gian chết của hắn tới gần, cũng không làm ra hành động gì điên cuồng, chỉ bình tĩnh ở bên hắn, đến khi hắn hoàn trút hơi thở cuối cùng.



Thời Sênh tháo đồng hồ trên cổ tay hắn, giúp hắn thay một bộ đồ, ôm hắn tiến vào mộ thất đã chuẩn bị tốt từ trước.



Cửa mộ lặng lẽ khép lại sau lưng cô.



Cảnh tượng bên ngoài đột nhiên biến đổi thành một hồ nước, nước hồ trong xanh dập dờn, trời xanh mây trắng, hết thảy đều rất bình yên.