Boss Là Nữ Phụ
Chương 832 : Ngân vi (ngoại truyện)
Ngày đăng: 22:26 28/04/20
Rất nhiều người nói ta có lai lịch không rõ ràng.
Kỳ thật, chính ta cũng không biết lai lịch của mình là gì.
Từ lúc ta bắt đầu có ý thức, ta đã ở một nơi tràn đầy lệ khí và sát khí, nơi đó được gọi là Vực Ma.
Nhưng ta khác với chúng, ta có máu có thịt, ta là con người.
Con người.
Chúng gọi ta như thế.
Nơi ta ở là một cái hang núi nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một giường đá, ngoài ra chẳng có gì khác.
Lúc đầu, ta không dám rời khỏi nơi mình ở, tất cả những thứ bên ngoài kia đều chỉ chờ ta đi ra là sẽ ăn thịt ta.
Nhưng ta cảm thấy rất đói bụng, ta phải ra ngoài, nếu không ta sẽ chết ở đây.
Lần đầu tiên ra ngoài, còn chưa đi quá năm thước đã bị ép phải quay về. Để sống sót, ta chỉ có thể hết lần này tới lần khác thử đi ra, vừa để bảo vệ tốt bản thân mình, vừa để có năng lực tìm thức ăn.
Ta không biết mình lãng phí thời gian dài thế nào, đáng để nhắc tới là, dù ta đói bụng nhưng lại không chết đi.
Loại đói khát đó cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc, có một ngày, ta thoát khỏi vòng vây của bọn chúng, nhưng tình hình trong Vực Ma khác xa với những gì ta nghĩ, nơi này hoang sơ, khô cằn, lúc nào cũng có thể gặp sát khí.
Không có đồ ăn, không có con người, chẳng có gì cả.
Ta lại quay về, trở lại vùng trời nhỏ nhoi có thể bảo vệ ta thoát khỏi sự tấn công của lũ ma.
Ngoại trừ cảm giác đói khát ra, ta hoàn toàn không chết, vì không tìm thấy đồ ăn nên ta chỉ có thể nhịn đói, chịu khát.
Cả ngày quanh quẩn ở một chỗ, ngoài buồn tẻ cũng chỉ có phiền muộn, nhưng ta vẫn lớn lên từng ngày.
Không ai dạy ta cách tăng cường sức mạnh của mình, ta chỉ có thể tự mình sờ soạng chiến đấu với mấy thứ bên ngoài hang động, tuy rằng lần nào trở về cũng mình đầy thương tích, nhưng ta cũng không sợ chúng.
Dần dần, những thứ bên ngoài càng ngày càng ít đi.
Chúng bắt đầu sợ ta.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, ta liên tiếp nằm mơ.
Giấc mơ rất chân thật, giống như đã từng thực sự xảy ra.
Trong mơ có một cô gái, ta không nhìn rõ mặt của cô ấy, nhưng cô ấy làm cho ta có cảm giác cực kỳ thân thiết, làm cho ta dù ở trong thế giới tối tăm nhất cũng cảm nhận được ánh sáng và sự ấm áp.
Ta dùng rất nhiều thời gian đi tìm thiếu nữ trong giấc mơ của mình, nhưng mãi vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Họ đều không phải người ta muốn tìm.
Mỗi lần hy vọng lại là một lần thất vọng.
Thất vọng nhiều lần sẽ trở thành tuyệt vọng.
Ta đi Ma Diễm Lĩnh để lấy kiện thần vật kia, muốn mượn lực của thần để hủy diệt Vĩnh Sinh.
Tuy rằng cũng có thể ta sẽ vì thế mà chết, nhưng ta không thể để Vĩnh Sinh lớn mạnh được, để hắn có cơ hội cướp cơ thể của ta, tùy thời xằng bậy.
Nhưng ta không nghĩ, kiện thần vật kia cũng không dễ lấy, chẳng những được huyết kỳ lân bảo vệ mà còn có rất nhiều huyền thú khác.
Huyết kỳ lân có thể hiệu lệnh cho huyền thú ở Ma Diễm Lĩnh, điều này ta chưa từng nói với cô ấy. Lúc trước cô ấy cùng mấy đầu huyền thú đàm phán, ta thực sự nghi ngờ rằng huyết kỳ lân sai bảo chúng ở sau lưng, nhưng ta không có chứng cớ.
Lần đầu tiên gặp cô ấy, ta liền biết đã tìm được người mà mình muốn tìm rồi.
Nhưng lúc ấy ta tả tơi không chịu nổi. Cô ấy vẫn cứ đàng hoàng tới chói mắt, cho nên ta không dám xuất hiện.
Ta chịu đựng chuyện bị phản phệ vì rời khỏi phủ Quốc sư, một đường theo cô ấy, cuối cùng không chống đỡ được nữa mới quay về phủ.
Việc ngoài ý muốn của ta là cô ấy lại tới.
Điều khiến ta càng bất ngờ là hình như cô ấy không ghét ta, thậm chí là…
Thích ta.
Ta vẫn nhớ ra, lúc ấy cô ấy nói ra suy nghĩ của mình.
Chỉ có hai chữ rất đơn giản.
Lại làm cho ta có loại xúc động muốn ôm lấy cô ấy. Đây là người thiếu nữ mà ta đã tìm rất nhiều năm.
Nhưng ta không thể.
Ta chạy trối chết.
Đến khi cô ấy xuất hiện ở ngoài phủ Quốc sư nhìn hai con kỳ lân, ta liền đưa chúng cho cô ấy theo bản năng.
Ta đã sớm giao bản thân cho nàng rồi.
Ngân Vi.