Boss Là Nữ Phụ

Chương 834 : Cô nàng xui xẻo (2)

Ngày đăng: 22:26 28/04/20


Nguyên chủ tên là Bộ Manh.



Mà nhìn đứa bé này cũng đặc biệt dễ thương, lấy một cái tên gọi là Bộ Manh*, tương phản đến kỳ lạ.



* 步萌: [bu meng] phiên âm đọc hơi giống từ 不萌 (không đáng yêu). Nên ở đây mới nói là nghe tên và khuôn mặt rất tương phản.



Bộ Manh là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở đạo quán.



Trong xã hội hiện giờ, người học huyền học vốn đã ít, ngày càng suy thoái.



Thế nhưng đạo quán mà Bộ Manh ở vẫn có người tài giỏi thực sự.



Sư phụ của Bộ Manh chính là một trong số đó.



Từ nhỏ Bộ Manh đã theo học sư phụ, thế nhưng có vẻ bát tự của cô và Huyền học không hợp nhau, vẫn là một con gà mờ, cuối cùng sư phụ cô đành bỏ cuộc.



*Bát tự: tám chữ giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi.



Bộ Manh là một cô nàng miệng lưỡi xui xẻo, điểm này mọi người trong đạo quán đều biết. Cô nói tốt thì không linh nghiệm, nhưng nói điều xấu đều linh nghiệm 100%.



Những đứa trẻ khác ở đạo quán cũng không muốn chơi cùng Bộ Manh, sợ lời nguyền rủa của cô xảy ra với bọn họ.



Cho nên vốn là đứa bé rất cởi mở, về sau trở nên càng ngày càng không thích nói, đến cuối cùng đều là viết chữ để giao tiếp.



Sư phụ Bộ Manh ở trong lòng không nỡ, đúng lúc Bộ Manh sắp lên trung học, liền đưa cô tới thành phố, nhờ bạn ông chăm sóc giúp.



Người bạn này là người đại diện, bình thường đi sớm về trễ. Có một lần, người đại diện vô tình nhìn thấy lời bài hát Bộ Manh viết, cảm thấy cô rất có năng khiếu, hỏi cô có mong muốn học âm nhạc không.



Bộ Manh không thích nói, nhưng không có nghĩa là cô không thích giao lưu với người khác, lời bài hát có thể giúp cô viết hết suy nghĩ của chính mình ra, cô rất muốn học.



Sau khi người đại diện hỏi sư phụ Bộ Manh, nhận được sự đồng ý của sư phụ Bộ Manh, liền đưa Bộ Manh vào học viện âm nhạc.



Ở phương diện này Bộ Manh quả thật rất có năng khiếu. Cô từng ngầm viết bài hát cho một số người, nhưng lời bài hát của cô không phải ai cũng có thể hát được, nếu đã hát được, nhất định một lần là nổi tiếng.



Trong giới ca sĩ không ít người đều nghe đến tên tuổi của cô, nhưng chưa ai từng gặp cô.



Mọi việc trao đổi của cô, đều tiến hành trên web, ngay cả người đại diện chăm sóc cô cũng không biết.




Lần này kiếm cũng không cần.



Cảnh sát lên rất nhanh, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cảnh sát cũng há hốc mồm.



Tình cảnh này là sao?



Thời Sênh ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, bắt chéo chân, nhàn rỗi chống cằm nhìn bọn họ phá cửa tiến vào.



Một người phụ nữ nằm trên sàn chẳng biết sống hay chết. Trong cơ thể cô ta còn lưu lại tinh dịch của hai người đàn ông kia, bọn họ muốn chối cũng không được.



Hai người kia thực sự cũng không biết là ai thuê bọn họ, bọn họ chỉ có ảnh chụp, ngay cả tên Thời Sênh cũng không biết.



Thời Sênh là người bị hại, dù có là một người bị hại hơi kỳ quái, thì cũng không thể xóa đi sự thực rằng cô là người bị hại.



Cho nên ở đồn cảnh sát ghi khẩu cung xong, cô cũng nhanh chóng được thả ra.



"Đội trưởng Hồng, camera bị người ta xử lý rồi." Thời Sênh vừa đi, có người vội vã chạy đến tìm đội trưởng Hồng vừa lấy khẩu cung của Thời Sênh.



"Bị người ta xử lý?" Đội trưởng Hồng ngầm muốn hỏi cậu ta có ý gì.



"Có một đoạn video bị người ta xóa bỏ."



"Có khôi phục được không?"



Người nọ lắc đầu, "Không thể."



"Phần bị xóa bỏ là gì?"



"Chắc là hình ảnh cô bé chế ngự một cách tàn độc, có điều nhìn nơi đặt máy, thì cũng không quay được nhiều lắm."



Lúc trước bọn họ thẩm vấn hai người kia, là làm sao bị một cô bé chế ngự, hai người này cũng không nói, mặt còn vô cùng sợ hãi.



Hắn nhìn cô bé kia, một cô bé rất dễ thương, dù có biết được chút quyền đạo gì, thì cũng đâu cần sợ đến mức thành như vậy chứ?



Đội trưởng Hồng khẽ nhíu mày, "Biết rồi, chứng cứ còn lại đã đủ định tội bọn họ."