Boss Là Nữ Phụ

Chương 835 : Cô nàng xui xẻo (3)

Ngày đăng: 22:26 28/04/20


Thời Sênh từ đồn cảnh sát đi ra, như có điều suy nghĩ đi về phía chỗ ở của cô.



Năng lực Bộ Manh hẳn là thuộc về nói linh nghiệm.



Cũng không biết sẽ có tác dụng với người nào.



Thời Sênh quyết định đi thử một chút.



Lúc này đã hơn chín giờ sáng, cô tìm một quảng trường, ngồi xổm ở một bên, xem ai không vừa mắt, liền nguyền rủa hai câu.



Chẳng hạn như sẽ vấp ngã, sẽ mất ví tiền, sẽ bị người đánh...



Thế nhưng có linh nghiệm, có cái không linh nghiệm.



Thời Sênh lại thử tìm loại người nhìn không giống người tốt, hầu như thử trăm lần đều linh nghiệm cả trăm. Thế nhưng đối với người nhìn có vẻ rất lương thiện hoặc trẻ con, thì không hề linh nghiệm.



Trong những người cô thử, không linh nghiệm nhiều nhất là trẻ con hồn nhiên, còn có những người nhìn có vẻ là người tốt, thì cũng linh nghiệm rất nhiều.



Thời Sênh khảo nghiệm nửa ngày, cho ra kết luận.



Đồ chơi này chỉ có tác dụng với người xấu, không tác dụng với người tốt.



Quả thực giống như là máy phân biệt tốt xấu.



Đối với người trước đó không linh nghiệm Thời Sênh còn thử chúc phúc.



Sự thực chứng minh là có thể được.



Đại khái là chỉ sa chân một chút thôi cũng không linh nghiệm.



Đúng là Thầy bói!



Manh ta lợi hại nhỉ.



Kỹ năng tốt như vậy, lại không biết dùng, ngốc quá!!



Thời Sênh thí nghiệm xong, chuẩn bị rời đi, vừa đứng dậy đã choáng váng, ngã luôn vào ao nước bên cạnh.



Cô ngã ào một tiếng, bọt nước văng lên đầy đất.



Đã bảo anh hùng cứu mỹ nhân mà?



Sao ông đây lại xui xẻo thế chứ! Lật bàn!
"Con..." Người phụ nữ trên đất chưa chết, hơi thở mong manh đưa tay ra kéo đứa bé kia, đưa mắt nhìn người xung quanh, "Cứu con tôi với, cứu con tôi với..."



"Mở cửa xe, cho bọn họ xuống!" Người đàn ông không để ý tới lời van xin của người phụ nữ, quát tài xế.



Tài xế cũng bị giật mình, run rẩy ấn chốt mở cửa, nhấn vài cái mới mở được.



Cửa xe vừa mở ra, người trong xe chen lấn xông ra ngoài.



Ai muốn ngồi cùng xe với tội phạm giết người chứ?



Thời Sênh vốn ngồi ở phía sau, chờ những người đó xuống hết rồi, cô mới chậm rãi đứng dậy.



"Nhanh lên!" Người đàn ông giục, giọng rất to, lại lộ ra một chút run rẩy, không biết là sợ hay vội vàng.



Lúc Thời Sênh đi tới cửa xe, nhìn rõ người phụ nữ trên sàn xe, là người phụ nữ mấy ngày trước đã đưa cô đi bệnh viện.



Chân định đi xuống cũng dừng lại, cứ đứng như vậy ở cửa.



"Mày muốn làm gì, lăn xuống đi!" Ngón tay người đàn ông càng siết mạnh hơn, mặt đứa trẻ con đã đỏ bừng.



"Sao cô bé ấy còn không xuống đi?"



"Các cô bé bây giờ đều to gan như vậy sao? Nhanh xuống đây đi, hắn là tội phạm giết người đó..."



"Báo cảnh sát, báo cảnh sát chưa?"



"Trời ơi đứa bé kia sắp không chịu nổi nữa rồi..."



Người xuống xe đứng xa xa bàn tán, cảnh tượng rất hỗn loạn.



Thời Sênh mỉm cười, cánh môi hồng nhạt khẽ mở, "Chết đi."



Trên trán người đàn ông nổi gân xanh, "Mày nói cái gì?"



Thời Sênh lặp lại từng câu từng chữ, "Tao nói mày chết đi."



Người đàn ông đang muốn nói gì, xa xa có bóng xe đột nhiên lao về phía bên này, giận dữ trong mắt hắn ta biến thành sợ hãi, theo bản năng buông đứa trẻ ra, chạy xuống xe.



"Rầm!"



Cảnh tượng yên tĩnh đến quỷ dị, toàn bộ không gian như dừng lại.