Boss Là Nữ Phụ

Chương 836 : Cô nàng xui xẻo (4)

Ngày đăng: 22:26 28/04/20


Một chiếc xe tải không biết lao từ đâu ra, đâm vào xe buýt. Xe buýt bị đâm trượt đi một đoạn, toàn bộ thân xe biến dạng nghiêm trọng.



Sau phút im lặng đến kỳ dị, xung quanh liền khôi phục sự ầm ĩ, không ít người to gan đã chạy về phía xe buýt.



Cửa xe xe buýt chẳng biết tại sao lại đóng lại, làm thế nào cũng không mở được ra, mọi người chỉ có thể bò từ cửa sổ vào cứu người.



Trong xe, Thời Sênh buông đứa bé kia ra, lay lay cánh tay mình nhìn một chút, một mảnh thủy tinh đang ghim vào trong, máu không ngừng chảy xuống, áo của cô đã nhanh chóng bị nhuộm đỏ.



Kẻ bắt cóc kia nằm sấp xuống ở chỗ ngồi, không có động tĩnh, cũng không biết là chết hay sống.



Thời Sênh còn chưa kịp tiến lên kiểm tra, đã bị người tiến vào đưa đi ra ngoài.



Cảnh sát và 120 luôn tới chậm, người phụ nữ và kẻ bắt cóc kia đều bị đưa vào bệnh viện cấp cứu. Thời Sênh không muốn đi bệnh viện, để bác sĩ băng bó ngay tại chỗ cho cô.



Vết thương của cô không sâu, bác sĩ cũng không có ý kiến gì.



"Xin chào... là cô?" Đội trưởng Hồng vốn đang tìm đương sự hỏi, kết quả thấy Thời Sênh, khóe miệng hơi giật giật, không phải cô gái này mới từ đồn cảnh sát ra sao?



Thời Sênh cụp mắt nhìn cánh tay bị bó như bánh chưng của mình, cũng không nhìn đội trưởng Hồng.



Bầu không khí có chút xấu hổ, đội trưởng Hồng đặt tay lên môi, hắng giọng một cái, "Cô Bộ, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề, mong cô phối hợp."



"Không quen, thấy việc bất bình rút dao tương trợ, tâm trạng tốt." Thời Sênh không ngẩng đầu phun ra mấy từ.



Đội trưởng Hồng nghe mà ngớ người.



Cô ấy chơi trò gì vậy?



Một lúc lâu anh ta mới phản ứng được, cô đang trả lời vấn đề anh ta sắp hỏi.



Đã rõ hết cả đường lối rồi!



Đội trưởng Hồng hỏi tượng trưng vài câu, Thời Sênh đều trả lời rất đơn giản, thế nhưng không có gì sai.



"Cô để lại phương thức liên lạc đi, có chuyện gì, cảnh sát sẽ liên lạc với cô." Cuối cùng đội trưởng Hồng nói.



Thời Sênh lưu lại số điện thoại di động của nguyên chủ. Cô đi mấy bước, lại quay trở lại, chăm chú nhìn đội trưởng Hồng, "Có thể đưa tôi về không?"



Bản cô nương không có tiền!



Đội trưởng Hồng: "..."




"Chú cháu không có nhà." Thời Sênh thản nhiên nói.



Chú?



Đối phương không phản ứng kịp, một lúc lâu mới nói: "Cháu là bé ngoan?"



Trước đây nguyên chủ chưa bao giờ nói lời nào, chứ đừng nói đến nghe điện thoại, đương nhiên đối phương rất kinh ngạc.



Bé ngoan là cái quỷ gì hả?



Một lúc lâu Thời Sênh mới nhớ ra, người bên cạnh Vu Thanh đều thích gọi cô như vậy, nói cô rất dễ thương, lại ngoan ngoãn như thế...



"Vâng."



"A..." Đầu điện thoại kia đột nhiên kêu lên một tiếng, hiển nhiên không phải là vì Thời Sênh nói chuyện, mà là người đánh nhau bên kia lan đến gần hắn.



Điện thoại vang lên tiếng hỗn loạn, các loại tiếng chửi mắng và tiếng ầm ầm.



Thời Sênh nghe một lúc lâu, bên kia đều không nói chuyện, cô liền cúp điện thoại.



Suy nghĩ một chút, cô lại gọi một cuộc điện thoại cho Vu Thanh.



Thế nhưng điện thoại di động của Vu Thanh tắt máy.



Thảo nào anh ta lại gọi vào điện thoại bàn.



Thời Sênh lại gọi công ty Vu Thanh, lễ tân nói là Vu Thanh không ở công ty, đi xử lý tình huống đột ngột phát sinh của một người nghệ sĩ, lúc này đang ở trên máy bay.



Thời Sênh vừa mới cúp điện thoại, người ban nãy lại gọi điện tới.



"Bé ngoan, bé ngoan, cháu biết anh Vu đi đâu không? Có nhà không? Có nhà thì cháu bảo anh Vu mau tới đây, nếu không sẽ xảy ra chết người, các người đừng đánh... Bé ngoan, nghe thấy chú nói chuyện không?"



Thời Sênh bình tĩnh nói: "Chú đi công tác rồi, ở trên máy bay."



Đối phương kinh ngạc kêu lên, "Cái gì? Đi công tác? Bây giờ sao... Thôi xong rồi, xong rồi..."



Anh ta lẩm bẩm vài câu, Thời Sênh chỉ nghe phịch một tiếng, sau đó là tiếng báo bận.



Thời Sênh vô tội nhún vai.