Boss Là Nữ Phụ

Chương 843 : Cô nàng xui xẻo (11)

Ngày đăng: 22:26 28/04/20


An Thần không muốn, Thời Sênh trực tiếp đánh anh ta một trận.



Cuối cùng An Thần vẫn là đàng hoàng đọc một lần theo Thời Sênh nói, cũng sám hối sâu sắc.



Vẻ mặt làm không được là lại bị đánh.



Thời Sênh quay video xong, dùng tài khoản An Thần đăng lên.



Video vừa đăng, lập tức khiến cho người hâm mộ chú ý, thấy An Thần nói, những người hâm mộ đều ngơ ngác.



Người hâm mộ nguyên chủ cũng bùng nổ, không ngờ lại lấy trộm bài hát của nữ thần nhà bọn họ, sao lại vô sỉ như vậy.



"Đừng nghĩ đến chuyện phản công, anh dám phản công, tôi dám giết chết anh."



An Thần mặt âm trầm, "Cô cho là như vậy thì bọn họ sẽ tin tưởng?"



"Sao lại không? Vì lượng fan khổng lồ? Có người tẩy sạch cho sao?"



An Thần đột nhiên hít sâu một hơi, "Chuyện này tôi không biết, bài hát của tôi đều là Bảo Bảo viết cho tôi..."



Thời Sênh thu hồi điện thoại, cắt đứt An Thần, "Tôi sẽ giúp anh báo cảnh sát, anh yên tâm."



Thời Sênh rời phòng, xếp nóc nhà lại như cũ, đi xa xa báo cảnh sát.



[...] Cảnh sát đều bị Ký chủ chơi đến hỏng rồi.



Cảnh sát theo tuyến đường Thời Sênh chỉ, rất nhanh thì tới sân nhà nông. Thật không khéo, dẫn đầu lại là Đội trưởng Hồng.



Anh ta nhìn cô gái ngồi trên một đống cỏ dại, khóe miệng co rút.



Tại sao lại là cô ấy nữa.



Đội trưởng Hồng cho người đưa Thời Sênh xuống, vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn cô, "Cô Bộ!"



"Đội trưởng Hồng."



"Mời cô nói cho tôi biết, sao cô biết có người bị bắt cóc." Một mình theo dõi bọn cướp, cô cũng không sợ gặp chuyện không may, to gan thật.



Nhớ lại hành vi của cô ở trên xe buýt, tựa hồ...



Không có gì là không thể.



Gương mặt Thời Sênh đầy vẻ thành thật, "À, tôi định bắt cóc anh ta, kết quả phát hiện có người nhanh chân đến trước, cho nên tôi liền báo cảnh sát."



Nhưng mà lời này, lại làm cho cảnh sát ở đây đều im lặng đến quỷ dị.
"Thả người?"



"Ừ, Đội trưởng Hồng, việc này cô gái nhỏ kia quả thực không tham gia, cô ấy chỉ chạy vào uy hiếp quay video, cùng lắm là tạm giam vài ngày thôi..."



Đội trưởng Hồng đau đầu, phất tay một cái, "Thả đi thả đi."



Thực sự là cô nhóc kỳ quái.



Thời Sênh đi từ trụ sở cảnh sát ra, liếc mắt liền thấy chiếc xe dừng ở ngoài trụ sở cảnh sát.



Hạ Linh hạ cửa sổ xe, nhấn còi.



Thời Sênh chạy chậm lên xe, "Anh đưa tôi ra à?"



"Mới bao lâu mà cô chơi vào đến trụ sở cảnh sát rồi?" Hạ Linh hừ lạnh một tiếng.



"Trụ sở cảnh sát không đủ cho tôi chơi."



Hạ Linh trừng qua, "Cái gì đủ để cô chơi?"



"Anh đó!"



Hạ Linh tức giận bóp khuôn mặt tròn của cô, "Lần sau lại đến mức bồi luôn cả mình vào trụ sở cảnh sát, tôi sẽ mặc kệ cô."



Thời Sênh không thèm để ý nói: "Dù sao bọn họ cũng không thể làm gì tôi, thực sự không được tôi còn có thể vượt ngục."



Hạ Linh: "..." Đủ phách lối, rốt cuộc ai cho cô gái nhỏ cái bản lĩnh này thế.



"Anh làm thế nào đưa tôi ra được?" Thời Sênh ghé sát vào Hạ Linh. Con hàng này đã không phải phú nhị đại, cũng không phải người có tiền gì, sao lại có thể khiến sở cảnh sát thả cô đi?



Hạ Linh liếc mắt nhìn Thời Sênh, "Ân tình."



Anh dừng một chút, "Sau này đừng quậy phá nữa, không phải mỗi lần tôi đều có thể bình yên đưa cô ra. Có chuyện gì, cô nói cho tôi biết, tôi giúp cô nghĩ cách."



"Được, tôi nghĩ muốn giết Doãn Bảo Bảo."



Hạ Linh: "..."



Hở tí là muốn giết người, đây là xã hội luật pháp!



Doãn Bảo Bảo...



Doãn gia khó đối phó như vậy, anh phải làm sao để giúp cô lẳng lặng giết chết Doãn Bảo Bảo?