Boss Là Nữ Phụ

Chương 848 : Cô nàng xui xẻo (16)

Ngày đăng: 22:26 28/04/20


“Thế sao? Chẳng phải anh nhìn thấy rồi đây sao?”



Hắn nhìn thấy rắm!



Hắn chỉ thấy một đám đàn ông nằm chồng chất lên nhau.



“Chú cảnh sát, tôi báo án, tôi báo án…” Tên cướp nằm trên cùng bỗng lên tiếng: “Cô ta có hung khí. Cô ta có một thanh kiếm, đang giấu ở trong xe của cô ta.”



Thời Sênh thâm trầm liếc nhìn tên cướp đó, đột nhiên cau mặt lại: “Tôi thấy ấn đường của anh có màu đen, cẩn thận gặp họa chảy máu đấy.”



Tên cướp mặt mũi ngơ ngác: “…”



“ Cô Bộ, không được đe dọa nghi phạm.” Đội trưởng Hồng quát lên.



“Nói lý chút đi, tôi đe dọa hắn ta bao giờ?” Cô chỉ nói hắn có một câu cũng là đe dọa sao?



Đội trưởng Hồng cho người còng mấy tên cướp lại, chỉ vào chiếc xe vừa nãy tên cướp chỉ, nói: “Lục soát.”



Thời Sênh ung dung đứng nhìn. Mấy viên cảnh sát lục soát trong ngoài xe cô một lượt cũng không tìm thấy hung khí gì.



Lúc này, mấy tên cướp càng ngơ ngác, rõ ràng bọn chúng nhìn thấy cô cất kiếm vào trong xe, sao có thể không thấy chứ?



“Chắc chắn có mà anh cảnh sát. Vừa nãy cô ta còn uy hiếp chúng tôi, muốn giết chúng tôi. Anh cảnh sát, anh lục soát lại đi, không biết chừng bên trong xe có ngăn bí mật.”



Sau cùng, Đội trưởng Hồng đích thân lên xe kiểm tra, cũng không lục soát được gì.



Hắn trừng mắt nhìn mấy tên cướp: “Dẫn đi.”



Đội trưởng Hồng quan sát chiếc xe của Thời Sênh, rồi nhìn Thời Sênh từ đầu đến chân: “Cô Bộ, cô đã có giấy phép lái xe chưa?”



“Chưa.”



Đội trưởng Hồng đột nhiên cười quỷ dị: “Cô Bộ, xem ra cô phải mời người người giám hộ của cô đến một chuyến rồi.”



“Vì sao?”



“Không có giấy phép lái xe.” Cuối cùng cũng có thể nắm được chỗ sơ hở của con bé chết tiệt này, hắn luôn có cảm giác trước đây mình bị đùa giỡn.



Thời Sênh vô tội chớp mắt: “Nhưng mà… tôi đâu có lái xe.”



Cô cũng không lái xe ra đường, ai dám nói cô không có giấy phép lái xe chứ?



Đội trưởng Hồng lại quên mất điểm này, căm hận trừng mắt nhìn Thời Sênh: “Cô Bộ, mời!”



Với tư cách là người báo án, đương nhiên Thời Sênh phải đến Cục cảnh sát để lấy khẩu cung.




Sắc mặt Vu Thanh rất khó coi, gật đầu. Đợi trợ lý Phùng rời đi, ông mới nhìn về phía Hạ Linh.



“Tôi không làm gì em ấy hết.” Hạ Linh điềm tĩnh giải thích.



Vu Thanh quét mắt nhìn quần áo của anh, vẫn là bộ quần áo hôm qua anh mặc: “Không có là tốt. Đây là lịch trình tiếp theo của cậu.”



...



Bởi vì Hạ Linh làm trái thỏa thuận giữa anh và Vu Thanh, cho nên quãng thời gian tiếp theo, Hạ Linh gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Bị Vu Thanh bắt gặp anh và Thời Sênh gọi video call, trên lịch trình của anh lại bị tô vẽ thêm.



Trước đây, khi nhóm nhạc Thiểm Diệu nổi danh khắp cả nước, anh cũng không cảm thấy mệt như thế này.



Thời Sênh vẫn giở trò lừa bịp ở trường, thấy ai chướng mắt sẽ tặng ngay cho một câu: “Ấn đường của bạn chuyển màu đen, có họa sát thân.” Bây giờ, gần như mọi người trong trường đều tránh né cô.



Cứ hở chút là có họa sát thân.



Ai dám lại gần cô gái như vậy chứ?



Cho dù cô rất đáng yêu, cũng không thể thay đổi được sự thật là miệng cô rất đen đủi.



“ Học muội Bộ Manh, học muội Bộ Manh…”



Thời Sênh dừng bước, quay đầu nhìn người đang gọi mình, là một nam sinh mặt mũi cũng khá, bởi vì chạy bộ đến chỗ cô mà sắc mặt có chút đỏ.



“Học muội Bộ Manh…” Cậu học sinh thở hổn hển, nghiêm túc nói ra lời mời: “Có hứng thú tham gia Hội huyền học không?”



Thời Sênh lập tức từ chối: “Không.”



Đại sư chính tông còn không dạy được nguyên chủ gà mờ này, một Hội huyền học của người còn có thể làm ra trò trống gì chứ?



Bản cô nương không thèm đi.



Học trưởng cũng không hề nản lòng, lễ độ nói: “Học muội, em có thể suy nghĩ thêm. Nếu như thay đổi ý định, có thể đến Hội huyền học tìm anh.”



“Không đi.”



Học trưởng: “…”



Làm người phải biết lễ phép, hiểu không?



“Tạm biệt.” Thời Sênh khẽ gật đầu, vòng qua học trưởng, đi tiếp về hướng trường học.



Học trưởng: “…” Được rồi, học muội vẫn rất lễ phép.