Boss Là Nữ Phụ
Chương 857 : Cô nàng xui xẻo (25)
Ngày đăng: 22:26 28/04/20
Nghiêm gia.
Khi lão Nghiêm còn trẻ, cũng là một nhân vật huyền thoại của giới ca sĩ. Khắp trong nhà đều là những vật kỷ niệm, áp phích từ rất lâu rồi, đĩa hát…
Khắp cả Nghiêm gia đều mang hơi thở cổ kính.
Nhưng vừa bước vào trong, Thời Sênh liền cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Lúc sư phụ của cô bước vào Nghiêm gia, rõ ràng càng nghiêm nghị hơn trước, cả người đều căng thẳng.
Thời Sênh nhìn quanh phòng khách một vòng, đồ vật trong phòng quá nhiều, đa số đều rất cổ.
“Ngồi tự nhiên.” Lão Nghiêm mời họ vào nhà, rồi căn dặn nữ giúp việc: “Đi pha trà.”
Có lẽ lão Nghiêm biết Thời Sênh và sư phụ muốn nói chuyện riêng, cười híp mắt nói: “Hạ Linh cậu đi cùng tôi đến phòng sách.”
Hạ Linh buông Thời Sênh ra, khẽ gật đầu với sư phụ cô, đi theo lão Nghiêm lên tầng hai.
“Sư phụ.”
“Nói đi, có chuyện gì?” Sư phụ ngồi trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh mím môi, hỏi thẳng vào vấn đề: “Sư phụ chắc người biết con có khả năng gì rồi?
Thời Sênh không tin người đàn ông này không biết.
Khả năng mà nguyên chủ thể hiện ra bên ngoài, bản thân cô có thể không biết. Người đứng ngoài quan sát như ông còn có thể không rõ sao?
“Ai nói cho con biết?” Sư phụ không phủ định.
Thời Sênh nhún vai: “Con tự phát hiện.”
Sư phụ đánh giá Thời Sênh, nhìn biểu cảm tự nhiên của cô, không giống như nói dối. Nét mặt ông giãn ra: “Hồi đó, con còn nhỏ. Ta không nói cho con biết là vì tốt cho con, sợ con vì khả năng này mà đi sai đường.”
Nguyền rủa.
Đó là một khả năng rất nghịch thiên.
Ngày đó khi ông phát hiện ra điều này cũng vô cùng kinh sợ.
“Nếu như con đã biết rồi, sư phụ muốn nói với con phải giữ vững tâm mình, đừng làm chuyện vi phạm pháp luật.” Sư phụ ngập ngừng: “Ta không khuyến khích con sử dụng thường xuyên khả năng này. Khả năng càng lớn, sau này phải trả giá càng lớn, thế giới này có quy tắc của nó.”
Đám người: “…”
Thời Sênh nhân lúc mọi người đang ngơ ngác, cấp tốc chen ra ngoài, chạy nhanh như một cơn gió vào phòng luyện tập của Hạ Linh.
Mẹ nó, đám người này cứ thích dẫn xác đến để cô nguyền rủa. Bệnh à?
Trong phòng luyện tập rất yên tĩnh, Thời Sênh nhìn một vòng không thấy ai. Cô đi về khu nghỉ ngơi ở phía trước, thấy Hạ Linh đang nằm bò trên ghế sofa.
Hạ Linh đeo tai nghe, mắt lim dim, mái tóc tự nhiên xõa xuống, che đi hàng lông mày dài, dường như anh không phát hiện ra có người vào phòng, không hề động đậy.
Thời Sênh không tiếng động bước đến gần anh, chuẩn bị hôn trộm anh một cái. Cô vừa mới đến gần thì Hạ Linh đội nhiên mở mắt, giơ tay ra cầm tay cô, kéo cô lên người mình.
Hạ Linh giữ chặt eo cô: “Em muốn làm gì? Định ăn đậu hũ của anh hả?”
“Đúng thế.” Thời Sênh trực tiếp hôn xuống.
Ăn đậu hũ của người đàn ông của mình thì làm sao?
Hạ Linh chống đỡ không nổi, bị hôn đến choáng váng: “Dừng, dừng, dừng…” Giọng nói của Hạ Linh hơi khàn đi.
Anh nghiêng đầu, thở gấp vài hơi, bất dắc dĩ véo má Thời Sênh: “Nếu không phải ở đây không tiện, hôm nay anh tuyệt đối không tha cho em.”
Thời Sênh đoan trang nói: “Chính là vì không tiện em mới trêu chọc anh.”
Mẹ nó, nếu như thuận tiện, còn trêu chọc anh làm gì?
Bản cô nương đã trực tiếp lên rồi.
“Về nhà anh sẽ xử lý em.” Hạ Linh đè dục vọng trong người xuống, ôm cô ngồi dậy: “Bé ngoan, em đóng làm nữ chính trong MV ca khúc mới của anh được không?”
Thời Sênh thấy lạ: “MV của anh không phải đều không có nữ chính sao?”
Hạ Linh cọ cọ vào cổ Thời Sênh, bờ môi chậm rãi lướt xuống xương quai xanh, ái muội khẽ cắn cô: “Anh muốn tất cả những gì của anh đều có em tham gia.”
Anh muốn trong thế giới của anh đều có dấu vết của cô.
Như vậy anh mới có thể chắc chắn, cô thực sự tồn tại.
Cô thuộc về anh.