Boss Là Nữ Phụ
Chương 860 : Cô nàng xui xẻo (28)
Ngày đăng: 22:26 28/04/20
An Thị bỗng dưng bị Hạ Thị công kích. Thực lực của An Thị và Hạ Thị chênh nhau không nhiều.
Nhưng thủ đoạn của Hạ Linh còn ác hơn bọn họ dự liệu rất nhiều, một chỗ trống cũng không chừa.
Sự phát triển của An Thị trong những năm gần đây tương đối chậm. Đối đầu với Hạ Thị phát triển không quan tâm hậu quả đương nhiên có vài phần thua thiệt.
Vây cánh của An Thị từng chút từng chút bị Hạ Linh chặt đứt.
An Thần với tư cách là người thừa kế kế tiếp của An gia, lúc này An gia cũng sẽ không để hắn tiếp tục ở ngoài làm xằng làm bậy.
Khi An Thần bước vào trong giới ca sĩ, An gia đã không đồng ý.
Những năm gần đây cũng không giúp đỡ gì nhiều cho An Thần.
Lúc này, gia tộc gặp phải chuyện như vậy, An Thần bị ép phải quay về gia tộc.
“Con và hắn cùng trong nhóm nhạc lâu như vậy, con không biết hắn có quan hệ với Hạ Thị sao?”
An Thần lật xem tờ báo, tay không ngừng bóp chặt mép báo, cuối cùng tờ báo bị hắn xé rách. Tròng mắt có chút thâm độc.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhả ra vài chữ: “Hắn chưa từng nói.”
Họ Hạ không hiếm gặp, hơn nữa tư liệu lúc trước ghi rằng hắn là cô nhi ở cô nhi viện.
An Thần vò tờ báo thành một cục, nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, có cái gì đáng sợ chứ! Ba, ba tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, còn sợ hắn sao?”
Người thừa kế chính thức của Hạ Thị vẫn còn đó, hắn không tin Hạ Linh có thể vượt qua người thừa kế, đạt được Hạ Thị.
Cha An Thần hận không thể một phát đánh chết An Thần, cổ họng khô khốc quát An Thần: “Con biết tình hình ây giờ thế nào không? Con suốt ngày chỉ biết âm nhạc âm nhạc, đã từng quan tâm đến cái nhà này chưa?”
“Con không hứng thú với những chuyện này.”
Cha An Thần không kìm được tức giận, tát bốp một cái lên đầu An Thần: “An gia không còn, con cho rằng con còn có thể yên tâm ôm giấc mộng ca sĩ của con sao?”
Sao ông ta lại sinh ra một đứa con như vậy chứ.
An Thần bị đánh có chút bất mãn. Bởi vì chuyện ca hát mà hắn đã cãi nhau với người nhà rất nhiều lần. Lần cãi nhau gay gắt nhất, An Thần và cha hắn suýt nữa cắt đứt quan hệ cha con.
“Ngày mai đến công ty.”
Cha An Thần không cho An Thần có cơ hội từ chối, đi thằng lên lầu.
Hạ Linh không để Thời Sênh nhìn thấy mình. Anh nhìn bóng dáng Thời Sênh biến mất trong dòng người, căn dặn trợ lý: “Cho người chuẩn bị làm việc.”
Trợ lý: “…” Làm việc gì chứ?
Không đuổi theo cô Bộ sao?
Trong lúc trợ lý còn đang ngẩn người, phía hải quan đã gọi điện đến, thông báo bọn họ đã kiểm tra xong, có thể cho qua.
Trợ lý ngây người. Hạ tổng thật thần thánh.
Hạ Linh không quay về công ty mà đi thẳng về nhà.
Thời Sênh không có ở ở nhà, Hạ Linh hình thấy xe cô ở dưới, đáng lẽ cô phải về rồi mới đúng.
Hạ Linh gọi điện cho Thời Sênh thì được báo là thuê bao đang ngoài vùng phủ sóng.
Hạ Linh đang chuẩn bị đi xuống lầu, lúc đi qua thang máy nhìn thấy con số trên thang máy đang dừng ở tầng 7, anh đứng đó hơn 10s, chữ số cũng không chạy.
Giống như có bị cái gì lôi lại. Hạ Linh xuống đến tầng 7, đi đến cửa thang máy gọi: “Bé ngoan, em ở trong đó sao?”
Thời Sênh đang chuẩn bị chém thang máy thì đột nhiên nghe thấy giọng của Hạ Linh. Cô lập tức cất đao sắt đi, “Hạ Linh, tìm người đến cứu lão nương.”
Hạ Linh thở phào một hơi, nhẹ giọng an ủi thời sênh: “Em đừng nôn nóng.”
Anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bên sửa chữa.
Thời Sênh đứng trong thang máy, có một loại cảm xúc không nói lên lời. Vừa nãy khi về nhà, phanh xe của cô không ăn, suýt nữa đâm phải người ta.
Đi thang máy thì lại bị nhốt, chuông khẩn cấp lại bị hỏng.
Mẹ nó! Chỉ số may mắn của cô lại bắt đầu giảm rồi.
Đội sửa chữa và đội phòng cháy chữa cháy đến rất nhanh, mân mê mãi mới mở được cửa thang máy, Thời Sênh trấn tĩnh đứng bên trong, không có chút lo lắng.
“Cô bé thật dũng cảm, mau đi ra ngoài đi.” Người của đội phòng cháy chữa cháy khen cô.
Thời Sênh vẫn chưa đi ra, Hạ Linh trực tiếp đi vào trong.
Sau khi anh tiến vào, thang máy đột nhiên bắt đầu rơi xuống, cả thang máy trở nên chênh vênh.