Boss Là Nữ Phụ

Chương 882 : Vô hạn trốn giết (15)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


"Cô Dư..." Bùi Tiến nhìn Thời Sênh trên không trung, muốn nói lại thôi. Không phải hắn cảm thấy cô quá tàn nhẫn, ở thế giới này ta không giết người, thì người sẽ giết ta.



Chỉ là có chút không kịp hiểu, lúc trước cô gái này đều lao thẳng lên luôn, sao giờ lại giở thủ đoạn thế này?



Thời Sênh híp mắt cười, "Người làm việc lớn không chú ý chuyện nhỏ nhặt."



Hào quang nữ chính không chết rất đáng sợ của nữ chính kia, cô mà xông lên chẳng khác nào đi tự tử, nên đành phải đi đường vòng thôi.



#Chắc chắn Ký chủ đang bày trò, chẳng liên quan gì đến đường vòng cả. Nó dám dùng chủ nhân để đánh cuộc#



Tiếng thét chói tai thi nhau vang lên, Thời Sênh lấy ra một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa xem thực vật đại chiến loài người ở bên dưới.



Ngải Mễ có vẻ thông minh hơn những nữ chính trước rất nhiều, cũng máu lạnh hơn rất nhiều.



Cô ta nhanh chóng bố trí người phòng ngự, mang người di tản vào tòa nhà xa xa.



Chờ Ngải Mễ bỏ chạy, những người còn lại coi như thảm, chớp mắt một cái bị nấm giải quyết sạch sẽ.



"Anh Bùi..." Miêu miêu túm túm tay áo Bùi Tiến, cẩn thận nhìn về phía Thời Sênh một cái, " Dư Hạ kia..."



Bùi Tiến vỗ vỗ đầu Miêu miêu, "Không sao, cô ấy sẽ không hại em."



Bùi Tiến nói xong cũng sửng sốt một chút, không biết vì sao, hắn lại nói ra một câu như vậy.



Nhưng xét từ hành vi của cô, thì đây là kiểu người nói một không hai. Nếu cô nhiều lần chưa từng động thủ với bọn họ như vậy, chắc hẳn sẽ không giết bọn họ.



Đáy lòng Bùi Tiến cũng có chút may mắn, dù sao nhiều người như vậy, cô đều không để mắt, nhưng lại khá dung túng cho hắn và Miêu miêu.



Cái từ này đại khái là dung túng nhỉ?



...



Đám Ngải Mễ tiến vào trong tòa nhà, mấy người nghĩ lại còn rùng mình.



"Chúng nó vào bằng cách nào?" Ngải Mễ lạnh lùng hỏi những người khác.



Tất cả mọi người đều lắc đầu, lúc đó bọn họ đều đang cãi cọ với đám người kia, không chú ý đám nấm này vào bằng cách nào.



Lúc đó bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Ngải Mễ rắc hết xung quanh rồi, cho nên nhất định là có người thừa lúc bọn họ đánh nhau, phá hoại bột phấn.



"Ngải Mễ, cô nghĩ là ai?" Lúc đó ở đấy chỉ có mấy người không hề động thủ, "Tôi nghĩ là cô gái kia."




Những người khác nhìn nhau một lúc.



"Tôi gia nhập."



"Tôi cũng gia nhập..."



"Các người đều gia nhập, tôi cũng gia nhập đi."



...



Ngải Mễ nhận được nhiệm vụ tích lũy, Thời Sênh cũng nhận được nhiệm vụ tích lũy.



Nhiệm vụ tích lũy của cô là giết người.



Thời Sênh cẩn thận đếm số không ở phía sau, cảm giác mình có chút hoa mắt.



"Giúp tôi đếm một chút đây là mấy số không." Thời Sênh cầm thẻ đưa cho Bùi Tiến.



Bùi Tiến: "..." Cô đưa thẻ cho tôi không chút phòng bị như vậy sao? Không sợ tôi nuốt thẳng à?



Thời Sênh như là biết Bùi Tiến đang suy nghĩ gì, khuôn mặt không quan tâm, "Đó chỉ là thẻ tốc độ thôi, chả có tác dụng quái gì cả."



Ánh mắt Bùi Tiến lập tức trở nên quỷ dị. Hắn vẫn cho là thẻ đen kỹ năng của cô cho dù không phải là đặc biệt hiếm, cũng sẽ là tương đối độc nhất.



Ai ngờ lại là thẻ tốc độ.



Bùi Tiến tiếp nhận thẻ đen, ngẩn người nhìn đống số không bên trên.



"Một mười trăm nghìn..." Bùi Tiến đếm số không phía trên, "Năm nghìn!"



Hắn liếc nhìn nhiệm vụ, khóe miệng giật giật, lại là nhiệm vụ giết người.



"Anh nói có phải người quy định bị thần kinh không?" Thời Sênh bất chợt lên tiếng.



"Hả?" Bùi Tiến không phản ứng kịp, thần kinh gì?



Thời Sênh giật thẻ đen của mình về, nhìn bên ngoài tối thui đưa tay không thấy được năm ngón, khóe miệng cong lên, "Đêm tối thích hợp giết người!"



"... Bên ngoài lúc này làm gì có ai!"