Boss Là Nữ Phụ

Chương 888 : Vô hạn trốn giết (21)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


Thời Sênh cảm giác chỗ miệng vết thương bắt đầu bốc lửa, đau đớn như thiêu như đốt, cánh tay kia hoàn toàn không có sức lực.



Thời Sênh hít sâu một hơi, áp chế cảm giác đau đớn đang dâng lên từng đợt, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.



Mà lúc này đại quân nấm bị Thời Sênh mạnh mẽ tách ra, lại bắt đầu dồn lại đây.



"Chúng ta không có thẻ điều trị! Cô mau cho chúng tôi vào đi!"



"Cho chúng tôi vào......"



Thời Sênh không động đậy, "Đường tôi mở, tất nhiên phải trả tiền, không trả tiền mà muốn sống, thế giới này có chuyện dễ dàng như vậy sao?"



Bản cô nương cũng không phải nữ chính, sẽ không làm từ thiện.



"Chúng tôi không có, cô bảo chúng tôi đi đâu tìm cho cô bây giờ? Cô đổi cái khác được không? Chỉ cần cho chúng tôi vào, cái gì cũng được."



"Đúng đúng, cái gì cũng được."



Một đám người phụ họa.



"Nếu cái gì cũng được, vậy các người chờ chết ở bên ngoài đi."



Mọi người: "..." Chúng tôi đâu có ý đó!!



"Cô ấy bị thương, mọi người cùng tiến lên đi!"



Một tiếng hô to làm cho trong sân im lặng quỷ dị vài giây, vài người đồng thời khởi xướng công kích Thời Sênh.



Tưởng ông bị thương thì không làm gì được các ngươi sao?



Mẹ kiếp, lũ thiểu năng.



Ngay từ đầu chỉ là vài người, đến khi lũ nấm càng ngày càng gần, tiếng kêu của Hắc Tinh Linh ở xa xa, tất cả mọi người không hề chần chờ, chen nhau mà lên.



Trường hợp hỗn loạn, Thời Sênh bị vây bên trong công kích, cũng có người muốn nhân cơ hội chạy vào, nhưng mỗi lần đều bị Thời Sênh chặn lại.



Thảm nhất là bị đá ra, trực tiếp thành đồ ăn của đại quân Nấm.




Thời Sênh thoải mái nói tiếp, "Không báo thù không phải đàn ông, hoan nghênh đến chiến!"



"Hừ!" Ánh mắt Hứa An Viễn hung ác nham hiểm, nhìn Thời Sênh một cái đầy hàm ý, rồi bước vào bên trong.



Thời Sênh lườm một cái khinh bỉ, "Thiểu năng."



Phương Thần đi vào sau cùng. Hắn chân trước vừa tiến vào, khoảnh đất cuối cùng ở sau lưng đã lập tức bị đại quân nấm chiếm cứ, mấy con còn muốn cắn hắn.



Phương Thần bình tĩnh đi lên phía trước vài bước, đám nấm cắn vào khoảng không, lại quay về đàn, "Hôm nay xem như tôi đã được chứng kiến sự gan dạ của cô Dư rồi."



Nhiều người như vậy mà cô vẫn dám uy hiếp.



Còn để cô uy hiếp thành công.



"Hôm nay thứ anh xem được cũng chỉ là một phần mười thôi." Bản cô nương mà to gan lên, thì dùng tay không cũng kéo được chiến hạm đấy.



"Vậy thì thật đáng chờ mong."



Con ngươi Thời Sênh nhíu lại, không khí bốn phía hơi đông cứng, sát khí nổi lên bốn phía.



Phương Thần lại chuyển chủ đề, "Tôi cũng có thẻ trị liệu, vì sao Cô Dư không uy hiếp tôi?"



Mặt Thời Sênh nghiêm túc, "Quá xấu."



Một người là vai chính còn chưa trưởng thành, một người hẳn là BOSS biến thái, kể cả thiểu năng cũng biết phải chọn người trước.



Phương Thần cảm giác giữa đầu gối trúng một mũi tên, trên đầu không ngừng nhảy ra -99999.



Hầu kết hắn lên xuống hai lần, muốn biện giải cho mình hai câu, nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt kia của hắn, biện giải thế nào cũng không được.



Hắn đành ngậm miệng đi vào bên trong.



Thật ra hắn cũng có xấu lắm đâu!!



Trong đám người kia, nếu trừ Hứa An Viễn, thì hắn cũng có thể được coi là tiểu thịt tươi, sao có thể xấu được?