Boss Là Nữ Phụ

Chương 889 : Vô hạn trốn giết (22)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


Thời Sênh đứng ở cửa sử dụng thẻ trị liệu chữa thương cho mình, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, chỉ là cảm giác cứng ngắc ở miệng vết thương giảm bớt.



Thời Sênh đưa tay đâm đâm vào miệng vết thương, hơi đau.



Ai nói thẻ trị liệu có thể trị liệu được?



[Ký chủ cô kéo thời gian quá lâu.] Hệ thống nhắc nhở.



Thời Sênh: "..." Sao mi không nói sớm!!!



Mẹ nó cô nghĩ thứ đồ này cho dù sắp chết cũng có thể cứu cô về được cơ.



[...] Ký chủ mà cũng có lúc ngu ngốc nghĩ mình là nữ chính sao? Cô ấy, chỉ là vật hy sinh thôi! Vật hy sinh thì sao có thể có đãi ngộ của nữ chính!



Thời Sênh lục tục sử dụng trị liệu cho mình vài lần, miệng vết thương cũng chưa hết toàn bộ, đến lúc sau trực tiếp không còn hiệu quả.



Quên đi, dù sao tạm thời không chết được.



#Ký chủ nhà mình có thể cười để đối diện với tử vong, không phải bởi vì cô có cách, hoàn toàn là bởi vì cô biết chết rồi có thể sống lại, lật bàn! #



...



Lầu hai, mọi người đều tự chiếm vị trí.



Ngải Mễ đang xử lý miệng vết thương trên cổ.



"Ngải Mễ thẻ trị liệu của cô thì sao?"



Ngải Mễ dừng một chút, sau đó trấn định tiếp tục băng bó miệng vết thương, đáy mắt đan xen tia sáng khó hiểu, mãi đến khi băng bó xong miệng vết thương, cô ta mới mở miệng, "Tôi sẽ lấy lại."



Hứa An Viễn tựa một bên, nghe được lời Ngải Mễ nói, liếc mắt nhìn cô ta.



"Lấy lại thế nào?" Người bên cạnh cau mày nói: "Thực lực Dư Hạ... Chúng ta căn bản không thể đối phó."



Ngải Mễ vẫn bình tĩnh, "Sẽ có cách."



Đúng lúc này, chỗ thang lầu truyền đến tiếng kim loại cọ sát mặt đất, có tiếng bước chân dần dần tới gần.



Mọi người đồng thời nhìn về phía cầu thang, vừa cảnh giác vừa thấp thỏm.



Tiếng động càng ngày càng gần...



Giầy thể thao xuất hiện ở góc, ngay sau đó là chân, thân mình...



Cùng với thiết kiếm tia sáng lạnh.



Thời Sênh kéo thiết kiếm đi lên, ánh mắt tùy ý đảo một vòng, đi thẳng đến chỗ Ngải Mễ.




Thời Sênh lật tay chém qua, "Dựa vào cái gì ông phải nhắc nhở anh."



Kiếm quang lung tung chém tới, làm cho Phương Thần không có thời gian đáp lại Thời Sênh, chỉ có thể né tránh.



Mọi người khó hiểu nhìn hai người bên kia đánh nhau, sao đột nhiên lại đánh nhau?



Ba người đàn ông lúc trước vẫn ngồi ở góc, đều liếc mắt bắt đầu động đứng lên, mò mẫm đi đến chỗ Thời Sênh và Phương Thần.



Ba người đàn ông này, đúng là người lúc trước đi theo Phương Thần từ trong biển hoa ăn thịt người lao ra.



Bọn họ theo ba phương hướng tới gần hai người, rất xa làm thủ thế với nhau, đồng thời đánh lén.



Thời Sênh cùng Phương Thần vốn đang đánh nhau, gần như tách ra cùng lúc, lướt qua hai bên, đánh tới đám người đánh lén hai bên.



Kiếm Thời Sênh chém qua, trên mặt đất xuất hiện một khe nứt, phá tan tường, gã đàn ông trực tiếp bị ném ra bên ngoài.



Bên Phương Thần cũng giải quyết một người. Cũng chỉ còn lại một người đàn ông, hắn đứng chết chân tại chỗ, đại khái còn chưa phản ứng được.



Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức chỉ trong một chớp mắt.



Phương Thần ném người đã chết trên tay ra, "Cô Dư, xem ra chúng ta rất ăn ý. Đây còn lại một người, không bằng giao cho Cô Dư?"



Thời Sênh chống kiếm hỏi lại, "Dựa vào cái gì?"



Phương Thần giật giật khóe miệng, chuyện này có gì đáng hỏi đâu?



"Vừa rồi bọn họ muốn giết cô, chẳng lẽ cô Dư không tức giận sao?"



Thời Sênh cười nhạo một tiếng, "Sao anh biết bọn họ nhắm tới tôi, mà không phải anh?"



Phương Thần vô tội nhún nhún vai, "Giết cô được thưởng cao hơn giết tôi."



"Vậy cũng không thể nhận định bọn họ tới giết tôi."



Người đánh lén: "..." Nghe không hiểu bọn họ tranh luận cái gì, bọn họ muốn giết cả hai người.



Cho nên...



"Chịu chết đi!"



Người đánh lén hô lớn một tiếng, nhằm về phía Phương Thần gần nhất.



Phương Thần: "..."



Rõ ràng giết con gái dễ hơn giết hắn, vì sao lại muốn chọn hắn?