Boss Là Nữ Phụ

Chương 900 : Vô hạn trốn giết (33)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


Bởi vì cấp bậc thế giới tăng quá nhanh, Ngải Mễ căn bản không theo kịp tiến độ này. Ngay từ đầu cô ta còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp, đến lúc sau đã cố hết sức rồi.



Thế giới này trải đầy quái vật, cấp bậc này của cô ta căn bản sống không nổi.



Vì sống sót, trong khoảng thời gian này cô ta nhận hết đủ kiểu tra tấn.



Có đôi khi cô ta nghĩ, mình sống vì cái gì, thống khổ như vậy, còn không bằng chết đi.



Nhưng mà nghĩ đến nụ cười kiêu ngạo vênh váo, không coi ai ra gì của Dư Hạ kia, Ngải Mễ liền cảm thấy mình có thể chống đỡ được.



"Ngải Mễ, cô nghĩ gì vậy? Lão Đại gọi cô đấy!" Một cô gái bên cạnh vỗ vỗ vai Ngải Mễ, tốt bụng nhắc nhở cô.



Ngải Mễ chán ghét nhíu mày, nhìn lại hướng kia.



Một người đàn ông bên kia đang dùng ánh mắt không chút nào che dấu đánh giá cô.



Lúc trước cô suýt chết, là người đàn ông này cứu cô. Người đàn ông này thừa dịp cô bị thương, chiếm đoạt cô. Sau đó hắn phát hiện cô có thẻ trị liệu, đãi ngộ của cô ở đội ngũ coi như không tồi.



Nhưng mà tưởng tượng đến người đàn ông này ở trên người mình xằng bậy, Ngải Mễ muốn giết hắn.



Ngải Mễ hít sâu một hơi, đứng dậy đi qua chỗ người đàn ông, "Lão Đại."



"Lại đây ngồi." Lão Đại vỗ vỗ bên người.



Ngải Mễ đè nén cảm giác ghê tởm ngồi xuống, gục đầu che đi ánh sáng lạnh nơi đáy mắt, nếu cô ta có thực lực, đã sớm giết gã đàn ông này.



Nhưng mà cấp bậc của hắn cao hơn cô nhiều lắm. Cho dù là lúc ở trên giường, cô cũng không có biện pháp...



Một cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng Ngải Mễ.



Lão Đại đưa tay lợn ra ôm thắt lưng Ngải Mễ, kéo cô ta vào ngực mình, "Sao lại không vui? Ai chọc giận em, nói cho tôi biết, tôi giúp em xả giận."



Ngải Mễ rất xinh đẹp, hơn nữa có thẻ trị liệu, khí chất cũng tốt hơn những người phụ nữ khác. Lão Đại rất chiều chuộng cô ta, ở trong đội ngũ thuộc loại đối tượng bị ghen tị.



"Không có, chỉ đang nghĩ đến Bạch Kỳ và Dư Hạ thôi." Giọng Ngải Mễ ép tới rất thấp.




"Ngải Mễ..."



Ngải Mễ phản ứng thật nhanh, tránh tiếp xúc thân mật với quái vật, nhưng lúc này cô đã bị một đám quái vật nhỏ vây quanh.



Cô ngẩng đầu nhìn lại chỗ vừa rồi, người phụ nữ ăn vụng đồ ăn của cô cười rất đắc ý.



Ngải Mễ nắm chặt nắm tay, cô sẽ không buông tha cô ta.



"Ngải Mễ, cẩn thận!" Cô gái nhỏ không ngừng rống to với Ngải Mễ.



Ngải Mễ vốn không ăn gì, thể lực tiêu hao rất nhanh, quái vật nhỏ này lại có khắp nơi, cô căn bản không giết được.



Tránh né quái vật nhỏ phía trước, phía sau lại lộ ra, sau lưng Ngải Mễ bị cào ra một vết thương rất sâu.



Thân mình Ngải Mễ mỏi mệt, cô cảm giác mình bị đàn quái vật nhỏ bao phủ.



Chẳng lẽ cô ta sẽ chết như vậy?



Không!



Cô ta không cam lòng!



Trong cơ thể Ngải Mễ bộc phát ra một dục vọng muốn sống, thể lực sắp đến cực hạn, lại khôi phục một ít.



"Ầm!"



"A..."



Tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía trước, Ngải Mễ nghe được có người gọi tên Dư Hạ.



Cô ta rất nhanh liếc mắt sang bên đó một cái, cô gái giẫm lên kiếm, từ không trung bay lại, tóc buộc gọn gàng, nhìn rất sạch sẽ sáng sủa.



Cô ấy vẫn là Dư Hạ kiêu ngạo tự tin như cũ.