Boss Là Nữ Phụ

Chương 901 : Vô hạn trốn giết (34)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


"Dư Hạ, là Dư Hạ!"



"Cô ấy chính là Dư Hạ, nhỏ quá..."



"Vừa rồi là cái gì nổ vậy? Những thứ bị đánh trúng còn không còn cả tro nữa."



Người phía dưới túm tụm lại, nhìn thấy người trên trời dần dần lại gần, không biết cô ấy tới làm gì.



Thời Sênh nổ đám quái vật kia chỉ vì trượt tay thôi.



Cô vốn định nổ nữ chính, ai ngờ đám quái vật đột nhiên xông về phía cô, làm quả bóng năng lượng lệch một chút, trật vị trí.



Đây là vận may đấy!



Quái vật bị nổ chết một con, nhưng còn một con, người phía dưới vừa thở phào, lập tức lại bị một con quái vật khác công kích.



Trên trời còn một tên biến thái không biết muốn làm gì.



Bọn họ đều cảm thấy thật mệt mỏi!



Ngải Mễ dựa vào nghị lực bộc phát cuối cùng, tự cứu thành công.



Thời Sênh bay kiếm đi qua, chuẩn bị tiếp tục nổ nữ chính.



Hiện tại nữ chính mất tích đều là tính theo tháng, bản cô nương tìm nữ chính phát hoảng cả người.



"Soạt..."



Có cái gì đó cắt qua không khí, cảm giác áp bách khiến người ta kinh sợ từ bên cạnh áp lại, thiết kiếm nhận thấy được nguy hiểm, không cần Thời Sênh chỉ huy, cực nhanh bay lên không trung.



Phía dưới có một quả tên lửa xẹt qua.



Tên lửa!



Không nhìn lầm, kia chính là tên lửa!



Lật bàn, sao không gian này lại có tên lửa chứ!



Đạo diễn nơi này có người xâm nhập bừa!



Thời Sênh càng thêm kinh ngạc khi phát hiện quả tên lửa vẫn đuổi theo phía sau. Chẳng những tên lửa, còn là một quả tên lửa bám đuôi.



Nguyên lý bám đuôi không rõ ràng lắm, nhưng mà nó cố tình đuổi theo cô.



Thời Sênh bị đạn đạo đuổi theo tán loạn, bị đuổi đến xù lông, cuối cùng nhảy từ thiết kiếm xuống, cầm thiết kiếm vung lên, kiếm khí bổ ra, đánh vào tên lửa.



Cũng không có tiếng nổ mạnh.



Thời Sênh chỉ nghe thấy một tiếng ‘ầm’ không nhẹ không nặng, tên lửa kia nổ tung, tranh chữ trực tiếp từ đuôi thả xuống.




"Mộ Bạch có nói cho cô, kết quả của việc đắc tội tôi là gì không?"



Cơ thể Chung Tình đột nhiên cứng đờ, tay đang nắm lan can phát run, gân xanh lộ ra. Cô ta chậm rãi quay đầu nhìn.



Người rõ ràng nên bị nổ chết, lúc này lại đứng ở trong phòng phía sau cô ta, trên người trừ bỏ hơi thê thảm một chút, cũng không có gì khác thường.



Trên mặt cô ấy thậm chí còn mỉm cười.



Nụ cười kia, thật sự rất đáng sợ, nhìn mà hoảng hốt trong lòng



Ánh mắt cô bình tĩnh, đám mây hình nấm bên ngoài ánh lên, có vẻ có chút xám trắng, làm cho cô càng thêm quỷ dị.



"Sao... Sao cô lại..." Không chết?



Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi.



Muốn ông chết à, sao dễ dàng như vậy được.



Có điều lần này cô thừa nhận Mộ Bạch lợi hại, tính kế được cô.



Tòa nhà phía trước chính là ngụy trang.



Ngẫm lại có người càng ngày càng hiểu mình, đang âm thầm tính kế mình, Thời Sênh muốn xù lông.



Thời Sênh nâng kiếm bổ về phía Chung Tình. Chung Tình muốn chạy trốn, nhưng trừ nhảy xuống lầu, cô ta không còn đường khác.



Dù là ai cũng đều phải chết.



Ánh sáng lạnh trong mắt cô tới gần, tứ chi như là bị đông lạnh, không thể nhúc nhích.



Máy tính trong tay rơi trên mặt đất, màn hình tắt, vết nứt như mạng nhện trải rộng màn hình.



Thời Sênh đột nhiên thu kiếm, rất nhanh xoay người nhảy xuống bên kia, biến mất trước mắt Chung Tình trong giây lát.



Chung Tình cứng người đứng đó, không hiểu sao Thời Sênh đột nhiên chạy, nhưng mà Thời Sênh đi rồi, có phải có nghĩa là mình nhặt được lại một mạng không?



Nhưng mà giây tiếp theo, trước mặt cô ta liền rơi vào một khoảng sáng trắng.



Thời Sênh nhìn thấy kiến trúc bên cạnh bị đập vỡ, mệt lòng day day mi tâm.



Tên thiểu năng Mộ Bạch ngu ngốc này tiến bộ nhiều rồi đấy!



Ở trong máy tính mà cũng gài thuốc nổ.



Biết cô không chết khẳng định sẽ giết Chung Tình, mà xác suất máy tính bị chém rớt hoặc rơi xuống là 50%.



Ngẫm lại vụ nổ mạnh vừa rồi, hiện giờ lỗ tai Thời Sênh vẫn còn ong ong, lục phủ ngũ tạng đều như bị lệch vị trí, khó chịu.