Boss Là Nữ Phụ

Chương 918 : Ma vương vạn tuế (10)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Thu ông nội nhà cô.



Cô nha, lại có thể không bị phù này ảnh hưởng.



Đây không phải kỹ năng mà ma nên có!



Cho dù cô là nữ chính thì cũng không thể!



Cái này không hợp với quy tắc của thị trường.



“Tôi muốn thử chụp cô một chút, xem có thể chụp chết cô không.” Thời Sênh cầm phù đi về phía tường.



Khúc Diệu rụt đầu lại, từ bên kia nói vọng sang, “Tất nhiên là sẽ chết rồi. Nếu tôi mà chết thì sẽ không có ai nói chuyện với cô đâu.”



Khóe miệng Thời Sênh giật giật, người muốn nói chuyện với cô nhiều lắm.



“Cô miễn dịch với đám phù này.” Thời Sênh chỉ vào phù ở cửa, “Lại đây để tôi chụp một chút xem có thật là cô miễn dịch với chúng không?”



Khúc Diệu nhìn nhìn lá phù dán trên cửa.



Từ khi cô ta trở thành ma, chỉ gặp được mỗi Lệ Thừa Vân là có thể nhìn thấy ma, sao mà biết phù là gì chứ, nhưng nhìn cũng không khác mấy cái phù người ta hay vẽ trên TV nhiều lắm…



“Không cần.” Khúc Diệu lắc đầu.



Lỡ như chụp vào chết thật thì sao?



Thời Sênh nhún vai, thu lại lá phù, mặc quần áo vào, thu thập đồ đạc rời khỏi phòng.



Khúc Diệu nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh, một hồi lâu sau mới bay theo.



Bên ngoài hành lang không có người, Khúc Diệu không nhịn được, lại tiến lên nói.



“Tên cô là gì? Đến giờ tôi còn chưa biết tên cô? Cô là đạo sĩ thật…”



Giọng của Khúc Diệu im bặt, thân mình cô ta cứng đờ tại chỗ, trên trán đột nhiên bị dán một lá phù màu vàng che hơn nửa mặt cô ta.



Ngón tay Thời Sênh đặt trên mi tâm cô.



Đầu tiên Khúc Diệu hơi hoảng sợ, nhưng về sau không cảm thấy đau đớn gì, cô ta làm cái đầu méo đi để trán không dính vào lá bùa của Thời Sênh nữa, “Có phải phù này của cô vẽ sai rồi không?”



“Cô gái… Cô đang làm gì thế?” Dì quét dọn vệ sinh từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn tư thế quái dị của Thời Sênh thì kỳ quái hỏi.
Lúc trước, khi tới xem phòng, cô hoàn toàn không có cảm giác này.



Mẹ nó, không phải mua được một căn phòng ma đấy chứ?



Thời Sênh mở cửa tiến vào, Khúc Diệu mất hồn mất vía theo sau. Lúc Thời Sênh sắp đóng cửa lại, cô ta vụt bay tới, “Tôi thật sự chưa chết à?”



Sao cô ta lại chưa chết chứ?



Cô nhớ rõ ràng là…



Cô chết thế nào ấy nhỉ?



Khúc Diệu đột nhiên mơ hồ. Cô chỉ nhớ là mình đã chết, nhưng lại không biết mình chết như thế nào.



“Sao mà tôi biết được cô chết hay chưa, đi ra ngoài!”



Ông đây không phải nam chính, cô nói cùng tôi thì được cái rắm gì?



Khúc Diệu bị ánh mắt của Thời Sênh làm cho sợ hãi, không tự chủ được mà lùi lại phía sau, trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại.



“Hung dữ quá!” Khúc Diệu thì thầm một câu, bay lòng vòng trên hành lang một hồi, tìm một chỗ ngồi.



Gió lạnh trên hành lang thổi tới từng trận, Khúc Diệu ngồi một lát liền đánh bạo bay vào nhà của Thời Sênh.



Nhưng lần này, đầu cô ta đụng ngay vào tường.



Khúc Diệu xoa xoa trán, đưa tay sờ sờ vào tường trước mặt, cảm thấy đúng là đụng vào tường thật, cô ta có thể chạm vào vật có thực thể ư?



Khúc Diệu chạy tới căn hộ bên cạnh thử một chút nhưng lại xuyên qua ngay lập tức.



Cho nên không phải cô ta không thể vào, mà là căn nhà đó có vấn đề.



Cô ấy có phù, chắc chắn là loại phù có thể khắc chế mình rồi.



Khúc Diệu hơi thất vọng, còn tưởng mình có thể chạm vào đồ vật rồi chứ.



Aizz…



Khúc Diệu cúi đầu chuẩn bị rời khỏi căn nhà này. Đúng lúc cô ta xoay người, một bóng đen liền xẹt tới bên cạnh cô ta.