Boss Là Nữ Phụ
Chương 919 : Ma vương vạn tuế (11)
Ngày đăng: 22:28 28/04/20
Ngày hôm sau khi Thời Sênh ra cửa liền nhìn thấy Khúc Diệu nhìn chật vật không đỡ được đang ngồi ngoài hành lang.
Chiếc quần trắng trên người rách nát, tóc cũng lộn xộn, cô ngồi trong góc, nhìn rất điềm đạm, đáng yêu.
Thấy Thời Sênh đi ra, Khúc Diệu lập tức đứng lên, biểu tình hơi cổ quái, nhưng cô lại như đang sợ hãi thứ gì đó nên mím môi không nói gì.
Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái rồi đi về phía thang máy.
Khúc Diệu nhanh chóng đuổi kịp, hạ giọng nói: “Chúng ta đi cầu thang bộ đi?”
Thời Sênh nhíu mày, trong con ngươi hiện lên ánh sáng như ánh sáng của viên ngọc, nhưng lại không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh không gợn sóng.
Khúc Diệu nuốt nước miếng, “Có…”
Khúc Diệu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không nói nên lời. Tay cô ta quơ quơ vài cái trong không khí, sau đó bắt chặt ở ngay trước cổ mình như đang túm lấy thứ gì đó bóp chặt cổ cô ta.
Thời Sênh nhìn Khúc Diệu giãy giụa, mắt thấy sắp không xong cô mới vươn tay qua, khí lạnh quanh người Khúc Diệu như bị doạ cho sợ hãi, nhanh chóng rút đi.
“Khụ khụ…” Không bị bắt lấy cổ nữa, Khúc Diệu thở dốc theo bản năng, giọng nói của cô đầy hoảng sợ, hơi khóc nấc lên, “Có cái gì đó muốn hại cô. Cô mau rời khỏi đây đi, đừng đi thang máy.”
Thời Sênh nhìn về phía dòng khí lạnh kia vừa rút đi.
Tên não tàn Mộ Bạch ư?
Thời Sênh nhấc chân đi về phía đó.
Khúc Diệu lập tức bay tới trước mặt cô, sắc mặt trắng bệch, “Cô định làm gì vậy?”
“Tôi muốn xem tên não tàn nào muốn hại tôi.” Giọng Thời Sênh đầy kiêu ngạo, “Đợi ở đây.”
“Không được, cô không thể đi.” Khúc Diệu chắn trước mặt Thời Sênh, “Hắn rất lợi hại… Tôi…”
“Này, cô đợi đã…”
Thời Sênh không thèm để ý tới Khúc Diệu, lập tức đi tới căn hộ bên cạnh nhà mình.
Nhìn bảng gắn bên trên, cô nhớ rõ lúc cô mua nhà thì căn phòng này vẫn chưa được bán.
Khúc Diệu rất sợ hãi thứ đã đe doạ mình hôm qua, cho nên lúc này cô ta chỉ đứng ở phía xa, “Cô đừng đi vào đó, hắn muốn lấy mạng cô.”
“Người muốn lấy mạng tôi nhiều lắm.” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, rút thiết kiếm phá cửa ra.
Thời Sênh cảm thấy cách kiếm tiền này rất được, ở một ngày tiền đã nhiều lên gấp đôi.
Thời Sênh lại lần nữa lưu lạc đầu đường hoàn toàn sững sờ, cô với cái thế giới này có điểm nào xung khắc với nhau? Tại sao ngay cả một chỗ để ở cũng không có.
“Này.” Khúc Diệu bay lơ lửng bên cạnh Thời Sênh, “Cô thấy gì ở trong đó thể.”
Thời Sênh kéo rương hành lý, “Chẳng thấy cái gì cả.” Thời Sênh dừng lại, quay đầu, “Hôm nay sao cô lại muốn nhắc tôi?”
Sắc mặt Khúc Diệu vẫn hơi trắng, cô ta bay lơ lửng với một chút lo sợ, “Cô… Nếu cô chết rồi, sẽ không có ai nói chuyện với tôi nữa.”
Thời Sênh hiểu rõ, cô chỉ là một kẻ bồi người ta nói chuyện.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh cái lông ấy.
Lật bàn!
Bản cô nương đã lưu lạc tới mức phải bồi người ta nói chuyện sao?
“Tôi không có ý đó…” Khúc Diệu khoát tay, vội vàng giải thích, “Cô vô tội, tôi không thể giúp hắn hại cô được.”
Thời Sênh nghiêm mặt, quay đầu, kéo hành lý tiếp tục tiến về phía trước, một hồi lâu mới mở miệng, “Cảm ơn.”
Khúc Diệu thở phào một hơi, lại nhanh chóng bám theo.
Thời Sênh tìm một khách sạn thuê phòng, không đi tìm nhà ở nữa.
Khúc Diệu bị Thời Sênh nhốt ở ngoài, cô luẩn quẩn ngoài hành lang một hồi, cũng không biết mình muốn đi đâu nữa.
Chuyện của anh trai cô ta đã coi như xong, vô tội được thả ra.
Tuy rằng đó là người thân của cô, nhưng bọn họ âm dương cách biệt, cô có thể đi đâu chứ?
Khúc Diệu nhàm chán bay tới bay lui, cuối cùng bắt đầu ngắt đầu của mình xuống tự chơi.
Trước kia cô luôn thích tự chơi như thế nhưng vì Lệ Thừa Vân không thích nên cô đã nhịn thành thói quen. Giờ hắn không ở đây, cô ta thích chơi thì chơi thôi.