Boss Là Nữ Phụ

Chương 925 : Ma vương vạn tuế (17)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Đèn đã tắt lần lượt sáng lên.



Toàn bộ hành lang trống rỗng, không hề có gì, giống như vừa rồi là do bản thân cô bị ảo giác vậy.



Thời Sênh thu thiết kiếm lại, sờ tay lên mặt.



Vừa rồi cô hoàn toàn không cảm giác sai, chính là tên não tàn Phượng Từ kia.



Lại lén lút đi theo sau cô lâu như thế?



Mẹ kiếp, đồ bại não!



Tê tê tê…



Đèn trên đầu lại bắt đầu chớp lóe, ánh sáng mỏng manh trên hành lang lúc sáng lúc tối, có vẻ âm trầm một cách kỳ quái.



Cuối cùng “bộp” một tiếng rồi toàn bộ không gian lại tối om.



Dưới lầu hình như có tiếng hét chói tai, thanh âm xuyên thấu qua các tầng lầu làm cho da đầu những người nghe thấy cũng phải run lên.



Toàn bộ khách sạn đều lâm vào khủng hoảng.



Ma bị chọc giận nên đi hại người khắp nơi, tất cả mọi người bị tập trung lại đại sảnh, đám cảnh sát gọi điện ra bên ngoài cầu cứu như điên.



Lúc đầu còn gọi được, chỉ là không nghe rõ nói gì, nhưng sau đó thì tín hiệu cũng mất luôn.



“Cô Quý, cô Quý có ở đây không?” Cảnh sát hét lên.



Nhưng trong đám người đang ầm ĩ không có ai đáp lại anh ta.



“Tôi đi lên tìm cô ấy.” Một người cảnh sát khác cắn răng nói một câu, lúc trước Lý Hạ đã gọi điện dặn dò, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể tìm Quý Lưu Huỳnh, cho dù cầu xin cũng phải cầu xin để cô ấy ra tay.



Tuy rằng không rõ lắm tại sao phải như thế, nhưng trong tình huống hiện tại, bọn họ không thể không đánh cuộc một lần.



“Trên đó không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu không thể tùy tiện lên được đâu.” Có người giữ chặt lại người cảnh sát vừa xung phong nhận đi đó.



“Nhưng tôi là…” cảnh sát, phải bảo vệ cho dân chúng, đến lúc như thế này ai còn quan tâm tới sống chết của mình nữa.



“Mang súng theo.” Đối phương ngắt lời anh ta, đưa cho anh ta một khẩu súng.



Người cảnh sát kia đành nuốt lại những lời hào hùng vừa chuẩn bị nói ra vào bụng, tay cầm khẩu súng lạnh như băng, có chút dở khóc dở cười, nếu là chuyện ma quái thì súng này có thể đối phó ư?







Lúc này Thời Sênh đang đi ở cầu thang bộ, vào lúc này mà đi thang máy thì đúng là tìm chết.



Toàn bộ khách sạn đều tối đen, ở cái nơi tối tăm như thế này quả thực là thích hợp để phô trương.



Thời Sênh đi tìm từng phòng từng phòng một.
“Tới đi, nếu anh dám giết chết tôi, còn lâu tôi mới đồng ý ở bên anh.” Thời Sênh ngắt ngang lời hắn.



Hắn tự hỏi trong chốc lát rồi mới đáp, “Vậy cũng được.”



Thời Sênh buông hắn ra, lùi về sau mấy bước, “Tên anh là gì?”



“Quy Nguyệt, Quy trong trở về, Nguyệt trong trăng sáng.” Hắn lại kéo mũ lên che đi mái tóc bạc vừa nửa gương mặt của mình.



Quy Nguyệt?



Đây là BOSS phản diện lớn nhất tiểu thuyết này.



Là người đứng đầu Minh Giới, Ma Vương Quy Nguyệt.



Tư liệu về hắn không nhiều lắm, ở kỳ sau, hắn luôn nhằm vào nam chính, cuối cùng bị nam chính thu thập rất thảm.



Kết cục là bị trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, bị liệt hỏa thiêu đốt ngày đêm.



“Quý Lưu Huỳnh.”



“Tôi biết.” Quy Nguyệt giấu mình trong tấm áo cHoàng màu đen, khí lạnh trên người liên tục tràn ra.



Thời Sênh nhìn hắn, Quy Nguyệt lập tức buông tay, khí lạnh cũng thu liễm vào trong.



Thời Sênh nhấc chân đi sang phòng mà thiết kiếm đang ở, “Anh đi theo tôi bao lâu rồi?”



Quy Nguyệt đi theo sau cô, chân không chạm đất, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời, “Một trăm năm mươi ba ngày mười bảy giờ.”



Năm tháng trước?



Mẹ kiếp!



Đó là lúc cô vừa quay về thành phố Z.



“Lần trước có phải là anh không?” Thời Sênh dừng bước, xoay người nhìn hắn.



Quy Nguyệt im lặng trong chốc lát, “Phải.”



Hắn muốn giết cô vì như thế cô có thể ở bên hắn, nhưng lời cô đã nói ra rồi, hắn không muốn vi phạm.



Ừm, thật kỳ quái.



Thời Sênh không muốn tốn hơi thừa lời nữa.



Giỏi lắm, từ lúc đó tên bại não này đã muốn giết cô rồi.



Đợi lát nữa ông sẽ thu thập anh.