Boss Là Nữ Phụ

Chương 926 : Ma vương vạn tuế (18)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Trong phòng vô cùng lộn xộn, một bóng dáng mơ hồ bị thiết kiếm dồn vào trong góc.



Lúc Thời Sênh đi vào, bóng dáng mơ hồ kia liền run lên, đương nhiên không phải ả sợ Thời Sênh mà là sợ Quy Nguyệt đang đi ở sau lưng cô.



Đại khái là vì cô ta có oán khí quá nặng nên Thời Sênh có thể nhìn thấy.



Là một cô gái mặc váy đỏ thẫm, chân trần, tóc rối tung che mất nửa khuôn mặt, rất phù hợp với hình tượng của ma nữ.



Đại khái là vừa đánh nhau với thiết kiếm nên váy đỏ đã bị đâm rách lỗ chỗ, nhìn rất tả tơi.



Sắc mặt cô ả tái nhợt, run rẩy, đáy mắt tràn đầy vẻ dữ tợn và không cam lòng.



Đã gặp Ma Vương thì thôi đi, còn gặp phải một thanh kiếm kỳ quái như thế nữa.



Ma nữ rúc vào trong góc, nhìn chằm chằm vào Quy Nguyệt với vẻ đề phòng.



Quy Nguyệt thong dong vươn tay ra, biểu tình của ma nữ kia lập tức biến đổi, trực tiếp quỳ xuống, “Ma Vương tha mạng, tôi không cố ý ra tay với ngài, tôi biết sai rồi, xin Ma Vương tha mạng…”



Quy Nguyệt không hề nghe ả ta giải thích gì, năm ngón tay chụm lại, biểu tình của ma nữ kia ngưng đọng, thân mình nổ mạnh một cái thành một đám sương đen bay tán loạn.



Đám sương đen định bay về phía Quy Nguyệt. Quy Nguyệt vung tay lên, sương đen liền tản ra xung quanh rồi biến mất sạch sẽ.



Một loạt động tác như mây trôi nước chảy, mạch văn lưu loát khiến cho Thời Sênh chỉ biết đứng đó ngơ ngác nhìn hắn.



Quy Nguyệt rụt tay vào trong áo cHoàng đen, giọng nói lại vang lên trong căn phòng.



“Cô ta muốn giết em.” Cho nên tôi giết cô ta.



Những thứ muốn làm tổn thương tới cô, hắn đều không cho phép tồn tại.



Cô chỉ có thể là của một mình hắn, từ thể xác tới trái tim…



Quy Nguyệt túm chặt áo bào đen, lùi về sau một chút.



“Bốn người kia cũng là do anh giết à?” Chính là bốn tên cướp bị chết rất khó hiểu kia.



Quy Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi cô đang nói tới ai, một hồi lâu sau mới trả lời, “Ừ.”



Thời Sênh: “…”



Ma nữ đã chết, báo động của khách sạn vẫn không được giải trừ, nhưng đèn đã sáng trở lại, có ánh sáng, không khí trong khách sạn cũng đã thay đổi, không còn cỗ oán khí nặng nề kia nữa.
Sau đó, khách sạn lục tục xảy ra vài chuyện nhưng đều là chuyện nhỏ nên người trong khách sạn cũng không nói gì ra ngoài.



Cho đến bây giờ mới xảy ra chuyện lớn như thế.



Người gặp chuyện xui xẻo đầu tiên là cô gái phản bội người yêu kia của mình, nhưng mới chỉ ngoại tình trong tư tưởng, còn chưa phản bội về thân thể.



Còn hai người gặp chuyện xui xẻo sau đó toàn là những người có quan hệ ngoài luồng.



“Chị, chị… Chị…” Tiểu Vũ chạy thẳng tới bên cô, một đầu rúc thẳng vào lòng Thời Sênh, nó ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đầy vui mừng, “Chị, cảm ơn chị.”



Thời Sênh xoa xoa tóc nó, giọng nói bình tĩnh. “Em xứng đáng.”



Tiểu Vũ lục lục trong cổ áo của mình, lấy cái vòng kia ra, “Chị, nó thật sự có thể bảo vệ em.”



Thời Sênh thô lỗ nhét cái vòng vào người nó, “Thứ này không thể để người khác thấy, cẩn thận gặp họa sát thân.”



“Họa sát thân? Họa sát thân là gì?” Tiểu Vũ nghiêng nghiêng đầu, tò mò hỏi.



“Chính là…” Thời Sênh đưa tay làm động tác cắt cổ, “Hiểu không?”



Tiểu Vũ gật đầu nửa hiểu nửa không.



[…] Ký chủ, cô nói thật như thế không có vấn đề gì chứ? Đây vẫn là trẻ con! Trẻ con đấy!



“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Mẹ của Tiểu Vũ đứng từ xa gọi nó, “Chúng ta phải đi rồi.”



Tiểu Vũ le lưỡi, “Chị, em phải đi rồi, em sẽ không để người khác biết tới nó đâu, chỉ có mẹ em biết, chị, chúng ta còn gặp lại chứ?”



Thời Sênh lùi lại một chút, “Không đâu.”



“Em không tin, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, hứ.” Tiểu Vũ quệt miệng hừ lạnh, “Tạm biệt chị.”



Thời Sênh vẫy tay, “Mau đi đi.”



Ranh con là phiền phức nhất.



Mẹ Tiểu Vũ lại gọi một tiếng, thằng bé chạy về phía đó, ngồi lên một chiếc xe.



Xe chạy qua trước mặt Thời Sênh, Tiểu Vũ ghé mặt vào cửa kính, hai tay đặt lên miệng làm loa, nói: “Chị, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”