Boss Là Nữ Phụ
Chương 927 : Ma vương vạn tuế (19)
Ngày đăng: 22:28 28/04/20
Sau khi Tiểu Vũ đi, thân ảnh Quy Nguyệt mới chậm rãi hiện ra.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn. Cả người hắn bị áo cHoàng đen bao phủ, không hiểu hắn muốn che cái lông gì mới được chứ?
“Sao thế?” Quy Nguyệt bay lên gần Thời Sênh một chút, ánh sáng dần dần làm gương mặt của hắn rõ ràng hơn.
Thời Sênh mím môi, quay người đi không thèm để ý tới hắn.
Ai bảo hắn muốn giết cô cơ chứ?
Bản cô nương đây cũng biết tức giận đó.
Quy Nguyệt lập tức bay vòng tới trước mặt Thời Sênh, “Em đang tức giận à? Tại sao?”
Vô nghĩa, người yêu nhỏ muốn giết mình, mình có thể không tức giận sao?
“Tránh ra!”
“Không.” Quy Nguyệt ngăn lại đường đi của Thời Sênh, giọng đầy bướng bỉnh, “Em không thích tôi à?”
“Anh có biết thích là thế nào không?”
Quy Nguyệt nghiêng đầu, “Tôi muốn ở bên em, chẳng lẽ cái này không phải là thích à?”
Thời Sênh nhìn vào mắt Quy Nguyệt, “Vậy vì sao anh muốn ở bên tôi?”
Quy Nguyệt trầm mặc hồi lâu, ngón tay trắng nõn, thon dài thò ra phía dưới áo cHoàng, nhẹ nhàng đụng vào hai má của Thời Sênh, thấy cô không phải đối mới cẩn thận nâng mặt cô lên, “Thì chính là muốn ở bên em, em không muốn à?”
Giọng của hắn hơi khàn khàn, những ngón tay lạnh lẽo xoa khắp mặt cô, khí lạnh nhanh chóng thẩm thấu vào trong người.
Một cỗ hơi thở nguy hiểm lưu chuyển quanh thân hắn.
Thời Sênh: “…”
Cô nói không muốn, có phải hắn sẽ lập tức bóp chết cô không?
Thời Sênh không sợ chết, đáp: “Không muốn.”
Quả nhiên, cô vừa nói xong, tay của Quy Nguyệt lập tức trượt xuống cổ cô, nhưng hắn cũng không dùng sức, chị cọ cọ trên cổ cô hai cái.
Cô có cảm giác máu ở đầu đã đông thành đá mất rồi.
Một chữ: lạnh!
Hai chữ: quá lạnh!
Quy Nguyệt còn nhìn Thời Sênh thật thà hỏi: “Tôi làm gì chưa tốt ư?”
Thời Sênh chỉ chỉ tay hắn, giọng hơi run run, “Anh vừa động đã muốn giết chết tôi, anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?”
Phượng Từ vốn luôn có bệnh mà.
“Cho dù tôi chết cũng không nhất định sẽ thành ma.” Cô đã chết thì sẽ bị dịch chuyển về không gian Hệ thống, chết cái rắm ấy!
“Có tôi ở đây, chắc chắn có thể.” Hắn là Ma Vương, hắn muốn ai lưu lại thì người đó có thể lưu lại.
“Không thể.”
“Em không thích tôi.” Quy Nguyệt tổng kết.
“Không phải.”
Giọng của Quy Nguyệt có chút ấm ức, “Vậy tại sao em không muốn luôn ở bên tôi? Là tôi làm chưa đủ tốt sao?”
“Cái này thì có quan hệ gì tới việc tôi chết hay không chết hả?” Sao đề tài câu chuyện này lại quỷ quái như thế, vì sao phải tranh cãi với hắn chuyện có chết hay không cơ chứ?
“Em rõ ràng không thích tôi.” Quy Nguyệt cúi gằm mặt xuống.
Thời Sênh: “…” Đã bảo ông đây không phải mà.
Mẹ kiếp cái tên bại não này!
Thời Sênh có thể cảm nhận được sát ý trên người Quy Nguyệt càng lúc càng nặng, không khí xung quanh như đọng lại, làm cho người ta hít thở cũng thấy khó khăn.
Nhưng hắn vẫn không tiến lên.
Quy Nguyệt rất rối rắm, không biết nên lập tức giết cô hay nên rời đi.
Hắn hẳn là nên giết cô, như thế cô sẽ mãi mãi ở bên hắn, nhưng mà…
Thật khó chịu.
Hắn không muốn làm cô tổn thương.
Quy Nguyệt không áp chế được cảm xúc đang bạo động trong cơ thể, hắn quyết định lắc mình biến mất.
Thời Sênh nhìn chỗ bên cạnh trống rỗng, người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái.
Cô gái này nãy giờ cứ lầu bà lầu bầu, cũng chẳng thấy cô ta nói chuyện điện thoại, không phải là người bệnh tâm thần chạy ra từ bệnh viện nào đấy chứ?
Mọi người không tự chủ được đứng cách xa cô một chút.
Không nên trêu chọc người bị bệnh tâm thần, ai biết khi nào thì nổi điên làm người khác bị thương.
Thời Sênh: “…” Đây không bệnh!
Các người nhìn với ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh là có ý gì hả?