Boss Là Nữ Phụ
Chương 936 : Ma vương vạn tuế (28)
Ngày đăng: 22:28 28/04/20
Người phụ nữ tóc bạc và Lý Hạ đồng thời đuổi tới, nhìn chằm chằm vào tư thế quái dị của Lệ Thừa Vân, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
“Con người ngu xuẩn, các ngươi sẽ vì chuyện hôm nay mà trả giá đắt!” Giọng của Lệ Thừa Vân trở nên rất tinh tế, mang theo trọng âm, nửa nam nửa nữ.
“Hắc Sát, ngươi không được làm người vô tội bị thương!” Lý Hạ gầm lên một tiếng.
“Làm người vô tội bị thương?” Vẻ mặt Lệ Thừa Vân rất dữ tợn, “Ha ha ha ha, các ngươi vẫn ngu si như trước đây. Ta sẽ quay lại, đến lúc đó chính là lúc các ngươi chết.”
Lệ Thừa Vân chậm rãi lui về sau, thân mình ẩn vào bóng đêm.
Lý Hạ muốn đuổi theo nhưng lại bị người phụ nữ tóc bạc kia ngăn lại.
“Rầm!”
Thân ảnh vừa biến mất trong đêm của Lệ Thừa Vân bị bắn lại, mạnh mẽ nện lên một thân cây gỗ.
“Cứ thế mà đi được sao? Ngươi cũng quá không để ta vào mắt rồi.” Giọng nói kiêu ngạo truyền khai trong bóng đêm, một thân ảnh chậm rãi bước tới.
Con mèo đen bị công kích nên bắn ra khỏi cơ thể của Lệ Thừa Vân, tức giận rít gào, “Ta và cô không thù không oán, vì sao cô phải ra tay với ta?”
Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Vì dân trừ hại.”
Con mèo giận tới mức thân mình vặn vẹo, giọng nói sắc nhọn vút lên cao, “Cô căn bản không phải người như thế. Ta có thể cảm nhận được tà khí trên người cô. Cô từ nhỏ đã không phải người tốt…”
“Nếu đã nói ta không phải người tốt thì còn hỏi ngu xuẩn như thế làm gì nhỉ?” Thời Sênh cười nhạo, “Ta chỉ muốn ngươi chết mà thôi.”
Ai biết thứ này còn sống sẽ đem tới phiền toái gì cho cô chứ?
Quan trọng nhất là nó định mang nam chính chạy, sao có thể chứ!
“Miao!” Con mèo đen như bị giẫm phải đuôi, kêu lên một tiếng chói tai, thân mèo dán sát xuống đất, lông xù lên, cong người bắn về phía Thời Sênh.
Nó muốn giết cô gái này.
Thời Sênh vung thiết kiếm trong tay lên, kiếm khí chia ra làm bốn, tạo thành bốn đường cong vây lấy con mèo kia rồi đồng thời chui vào cơ thể nó.
Thân mình nó rơi xuống đất, đôi mắt màu xanh lục trừng lên, màu xanh trong mắt tán loạn, tựa như không tin mình cứ như vậy mà chết đi.
Móng vuốt nó cào cào trên mặt đất, “Ta… ta sẽ không… buông tha cho… các người.”
Nhưng Lý Hạ chờ nửa ngày cũng không thấy lửa giận kia đâu, trong điện thoại chỉ truyền ra một âm thanh nhẹ nhàng, “Biết rồi.”
Đội trưởng làm sao thế?
Lý Hạ nghe được bên kia có tiếng động, vội vàng nói: “Đội trưởng, đừng cúp máy, tôi còn có tình huống muốn báo.”
“Tôi đã biết.”
Tiếng cúp máy làm cho ông ta ngẩn ra.
Ông ta chưa nói, đội trưởng biết cái gì chứ?
Đội trưởng học được thuật tiên tri từ khi nào thế?
…
Trong mật thất tối tăm, Khúc Ân Ân bái tế mộc bài trên bàn thờ, dáng vóc tiều tụy.
Bà ta đã thay một thân áo cHoàng màu trắng, một đầu tóc bạc xõa ra đã búi lên, nhìn như một mỹ nữ đi ra từ trong tranh, cổ điển và mười phần ý nhị.
Khúc Diệu bị trói trên ghế, miệng bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm.
Khúc Ân Ân bái tế xong, lẳng lặng nhìn mộc bài một lát rồi mới cất giọng âm u: “Diệu Diệu, chúng ta đều không có lựa chọn nào cả, mẹ xin lỗi con.”
“Ưm ưm ưm…” Khúc Diệu ra sức giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Vì sao cô ta phải trả qua những chuyện này?
Cô ta chỉ muốn làm một người bình thường, trải qua cuộc sống của một người bình thường, tại sao lại khó như vậy, vì sao lại bị cuốn vào những chuyện thế này?
Tiếng thở dài vang lên trong căn phòng, “Năm đó mẹ không nên sinh con ra.”
Bà ta xoay người nhìn Khúc Diệu đang giãy giụa, “Diệu Diệu, nhận mệnh đi.”
Nhận mệnh? Mệnh gì mới được chứ?
Căn bản cô chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra, vì sao lại bắt cô nhận mệnh, cô không muốn!