Boss Là Nữ Phụ

Chương 937 : Ma vương vạn tuế (29)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Thời Sênh quay về thôn nhà họ Khúc, cô có thể tìm được chỗ này, quả thực rất thần kỳ.



Lúc trước, vùng núi nơi cô bị bắt vào cách thành phố Z cũng không xa, nhưng thôn nhà họ Khúc lại phải đi thật sâu vào trong núi.



Cô đi nhầm phương hướng nên mới có thể tới được nơi này.



“Em tới đây làm gì?” Quy Nguyệt nhíu mày nhìn thôn trang.



“Vì dân trừ hại đó.” Thời Sênh nói rất nghiêm túc, người không biết cô chắc chắn sẽ tin ngay.



Trừ hại thì phải làm sớm!



Kết giới bên ngoài thôn vẫn như cũ, nhưng rõ ràng đã yếu ớt hơn trước rất nhiều, cô có thể dễ dàng tiến vào, nhưng Quy Nguyệt lại không đi qua được.



Thấy hắn bị ngăn ở bên ngoài, Thời Sênh đành phải lấy kiếm bổ kết giới ra để hắn vào.



Toàn bộ thôn yên tĩnh không một tiếng động, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào hay gặp bất kỳ ai.



Cây hòe đầu thôn đã héo rũ, dưới gốc còn có dấu vết từng bị đốt cháy, xem ra mới xảy ra không lâu.



Vào trong thôn, Thời Sênh vẫn không gặp ai, toàn bộ dân trong này như bị mất tích hết.



“Chia ra tìm.” Thời Sênh chỉ hai lối rẽ.



“Không.” Quy Nguyệt từ chối, “Tôi không muốn tách khỏi em.”



Thời Sênh: “…” Ông đây đang phải mang theo con trai à?



Nghĩ nghĩ, cuối cùng Thời Sênh không tách Quy Nguyệt ra nữa. Con hàng này một lời không hợp liền ra tay, chỉ cần xâm nhập vào địa bàn của hắn, dù vô tình hay cố ý sẽ đều bị hắn giết chết hết.



Lần trước Thời Sênh cũng chưa đi thăm hết thôn này, lần này di chuyển mới nhận ra thôn này quả thực rất lớn, đâu đâu cũng thấy đường quanh co khúc khuỷu.



Quy Nguyệt hình như rất quen thuộc nơi này, tuy nói là Thời Sênh dẫn đầu nhưng lần nào cũng là Quy Nguyệt nhắc nhở cô nên đi theo đường nào, vì thế cô mới không bị vòng trở về đường cũ.



“Anh đã từng tới nơi này rồi à?” Thời Sênh nghi ngờ hỏi.



Quy Nguyệt không phản bác, “Ừ.”



“Anh là Ma Vương, tới nơi này làm gì? Tảo mộ à?” Thời Sênh càng nghi ngờ hơn, thôn nhỏ chết chóc này thì có gì đáng giá để hắn tới chứ?




“Tôi nói cho cô biết một chuyện làm trao đổi, cô không được giết tôi.” Lý Hạ cao giọng hét lên.



“Cũng không muốn biết lắm.” Thời Sênh khoanh tay trước ngực, hứng thú trả lời.



Lý Hạ ngẩn ra, cô nói thế thì tôi biết nói tiếp thế nào đây hả?



Có thể làm theo phản ứng của những người bình thường không, ông ta chỉ muốn giữ mạng thôi mà.



Mắt thấy Quy Nguyệt đã tới gần, Lý Hạ cũng bất chấp điều kiện gì, trực tiếp hét lên. “Đội trưởng của chúng tôi đang điều tra cô.”



“Chờ một chút.”



Quy Nguyệt dừng lại, ngoái đầu nhìn Thời Sênh, “Không giết à?”



Thời Sênh lắc đầu.



Lý Hạ thở phào một hơi, nhưng hơi thở này còn chưa dứt thì lại nghe cô gái kia nói tiếp, “Chờ lát nữa rồi giết.”



Chờ! Rồi! Giết!



Cho nên vẫn là sẽ giết đúng không?



“Oh.” Quy Nguyệt ngoan ngoãn đứng ra đằng sau Lý Hạ, chỉ cần Thời Sênh nói một câu, hắn sẽ lập tức ra tay giết Lý Hạ.



Lý Hạ cảm giác trên đầu mình có treo một con dao, sợi dây giữ con dao đó lúc nào cũng có thể đứt, và dao đó sẽ rơi xuống…



Sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh, ông ta khó khăn nuốt nước bọt, hơi thở nặng nề.



Thời Sênh đá đá chân vào đá vụn, “Đội trưởng của ông là ai?”



“Chính là đội trưởng.” Thần kinh Lý Hạ căng thẳng, không hề dám lơi lỏng, ai biết con ma sau lưng có thể đột nhiên ra tay không cơ chứ?



Ánh mắt Thời Sênh liếc về phía Quy Nguyệt.



Lý Hạ vội vàng bổ sung thêm. “Chúng tôi không biết tên đội trưởng là gì, mọi người đều gọi cậu ta như thế.”



Đội trưởng, thực xin lỗi, tôi không cố ý bán đứng cậu đâu, để bảo vệ mạng này, chỉ có thể hy sinh cậu mà thôi. Dù sao cậu cũng không thường xuyên xuất hiện mà.