Boss Là Nữ Phụ

Chương 955 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (9)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


Vị Lâm tiểu thư đó gây chuyện rất hung hăng, cuối cùng bị Tụ Tiên Lâu mời xuống khỏi thuyền hoa.



Nhan Cẩm Tú vô cớ vào vòng thi sau.



Vòng cuối cùng là kỹ thuật múa, tất cả mọi người đều phải biểu diễn một bài múa. Nhan Cẩm Tú vốn chưa nghĩ tới mình phải vào vòng cuối cùng, đương nhiên cũng không chuẩn bị trang phục gì.



“Nhan tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị y phục, mời người tới bên này thay.” Người của Tụ Tiên Lâu đột nhiên đi tới bên cạnh Nhan Cẩm Tú.



Người tham gia vòng cuối cùng xung quanh cũng được người dẫn tới phía sau thuyền hoa.



Nhan Cẩm Tú lúc này mới đứng lên, theo người đi thay y phục.



...



Thời Sênh luôn cho điểm thấp, các tiểu thư tham gia chỉ dám thầm oán không dám nói. Ai bảo người ta là Trưởng công chúa, họ không đắc tội được.



Tới khi Nhan Cẩm Tú ra sân, nàng ta mặc một chiếc áo múa mỏng nhẹ, màu sắc khá tươi tắn, vừa hay làm nền cho dung mạo nàng ta, xinh đẹp kiều diễm.



Nhan Cẩm Tú hơi gập người, tiếng đàn xa xăm vang lên, cơ thể nàng ta múa theo tiếng đàn, điệu múa duy mỹ, như muốn cưỡi gió về, bên dưới không ít công tử đều ngẩn ngơ nhìn.



Danh tiếng của Nhan Cẩm Tú trong tầng lớp quý tộc không lớn lắm. Nàng ta giống như người trong suốt. Ngoài mấy người thường xuyên gây phiền phức cho nàng ta, rất nhiều người đều không nhớ có một vị Nhan tiểu thư như vậy.



Nhan Cẩm Tú hôm nay ưu tú như vậy, có lẽ sẽ lan truyền khắp chốn.



Toạc...



Ngay khi mọi người đang xem tới mức xuất thần, tiếng vải rách toạc đột nhiên vang lên, làm mọi người bừng tỉnh.



Nhan Cẩm Tú luống cuống ôm lấy phần eo, loáng thoáng có thể thấy lớp da thịt nhẵn mịn.



Bên dưới ồ lên, thậm chí có công tử còn huýt sáo trêu ghẹo.



Sắc mặt Nhan Cẩm Tú đỏ ửng, cũng không biết là tức giận, hay là xấu hổ.



Ngay lúc này, một bóng người đạp lên vai mọi người, nhanh nhẹn rơi xuống trước mặt Nhan Cẩm Tú, cởi áo khoác trên người, mặc lên người Nhan Cẩm Tú.



Khung cảnh tĩnh lặng lại một cách kỳ dị, một luồng khí lạnh chuyển động giữa mọi người, không khí ngưng đọng, hình như có thứ vô hình trói lấy cổ của họ, khiến hô hấp khó khăn.




Đoan Mộc Khởi trừng mắt nhìn Thời Sênh cảnh cáo.



Thời Sênh trừng mắt lại không chút tỏ ra yếu đuối, “Muốn đọ xem mắt nào to hơn sao?”



Phụt...



Sao vào thời điểm thế này mà Công chúa điện hạ người còn làm trò cười gì vậy?



“Điện hạ, chú ý thân phận của người!” Tề Thái Phó nhắc nhở Thời Sênh, những lễ tiết ban đầu ông ấy dạy, cô bỏ đâu hết rồi?



Thời Sênh đặt hạt dưa trước mặt Tề Thái Phó, “Cắn hạt dưa, đừng nói chuyện.” Người già lải nhải mãi không dừng, phiền thật.



Tề Thái Phó nhìn vào hạt dưa trên bàn, “Đây là gì?”



Thời Sênh: “...” Thế giới này không có hạt dưa sao?



Đến hạt dưa cũng không có, quá thê thảm! Trừ điểm!



“Đây là hạt dưa, thứ cần thiết khi xem kịch.” Thời Sênh giải thích một câu, lại thị phạm cho Tề Thái Phó xem kỹ xảo tách hạt.



Tề Thái Phó học điệu bộ của Thời Sênh, đặt hạt dưa vào trong miệng, ban đầu không kiểm soát được lực, vỏ hạt dưa toàn bị cắn vỡ vụn.



Thử thêm mấy lần, Tề Thái Phó đã có thể cắn hạt dưa rất thuần thục.



Tề Thái Phó chưa từng ăn hạt dưa nên nhanh chóng thích hạt dưa, cắn còn nhanh hơn Thời Sênh.



“Công chúa điện hạ có được loại thức ăn này từ đâu?” Tề Thái Phó cảm thấy mình nên hỏi thăm xuất xứ, tiện để sau này đi mua.



Thời Sênh: “...”



Lật bàn, cái này bảo cô nói thế nào? Hạt dưa xuyên không gian? Mười đồng một cân?



Thời Sênh lấn cấn giây lát, mắt hơi sáng, “Tiến cống.”



Đáy mắt Tề Thái Phó có chút thất vọng, vật tiến công, đâu phải là thứ họ có thể tùy tiện ăn được.