Boss Là Nữ Phụ

Chương 97 : Đế quốc xác sống (11)

Ngày đăng: 22:06 28/04/20


Chương 97ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (11)



Ba người mà Thời Sênh cứu đều là học sinh, bọn họ đang trên đường tới khu an toàn ở thành phố B, nhưng đang đi thì gặp phải xác sống, ai biết chạy tới đây thì bị chặn cả trước lẫn sau, bị hai bên vây lại tấn công, hoàn toàn không có cách nào để trốn được.



Trong ba người này, người dẫn đầu tên là Thanh Ngọc, nhìn rất đẹp trai, một người cao gầy khác tên Lâm Phong, ngoại hiệu “Kẻ Điên”, tên cuối cùng rất béo, gọi là Tiểu Bàn.



“Ở đằng trước còn nhiều xác sống không?” Thời Sênh chỉ chọn những gì mình muốn nghe, còn lại lờ hết đi.



Thanh Ngọc gật đầu: “Nếu không sao bọn tôi lại phải quay về đây chứ?”



Không hiểu tại sao mà đường đi phía trước cực kỳ nhiều xác sống.



“Đây là hướng đi thành phố B à?” Không có hướng dẫn cũng không có bản đồ, cô còn đang nghi ngờ có phải mình đi nhầm đường rồi không, nếu không tại sao cứ đi mãi mà chẳng thấy tới nơi.



“Có lẽ thế.” Thanh Ngọc đáp rất không chắc chắn.



Thời Sênh: “…” Cứu phải đúng lũ ăn hại.



Phải, cô cứu họ chỉ để hỏi đường.



#mạch não của Ký chủ thật sự quá kỳ diệu rồi#



Thanh Ngọc bị Thời Sênh nhìn bằng ánh mắt như nhìn phế vật thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn nói gì sai sao? Trên người cô gái này có mấy quả cầu có thể so được với bom, hắn không dám trêu chọc cô đâu.



Thời Sênh xoay người đi luôn.



Thanh Ngọc và hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, gọi cô lại: “Cô gái, cô gái, chúng tôi cũng tới thành phố B, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?”



Cô gái này ăn mặc rất sạch sẽ, còn có vũ khí có lực sát thương khủng khiếp như thế, đi cùng cô chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.



“Tôi không làm bảo tiêu miễn phí cho người khác.” Thời Sênh đáp.



Tổ ba người: “…”
Ba người vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc xe việt dã kia không biết xuất hiện ở đằng trước từ lúc nào, không thấy thiếu niên kia đâu, còn Thời Sênh đang đứng cạnh cửa sổ buồng lái, tay thò vào ấn còi.



“Lão đại… cô ấy có dị năng không gian?” Lâm Phong nuốt nuốt nước miếng.



“Vừa rồi cô ấy không ở đây mà.” Thanh Ngọc cau mày lắc đầu, trước khi xe biến mất hắn vẫn thấy cô ở bên kia, cô cũng chưa từng rời đi.



Mà thiếu niên kia cũng luôn đứng cạnh cô.



“Các người có đi hay không?” Thời Sênh không kiên nhẫn, bấm còi ầm ĩ, gào lên với họ.



Lúc này ba người mới lấy lại tinh thần, cất bước chạy tới trước mặt cô, nhanh nhẹn trèo lên xe.



Thiếu niên ngồi ở bên ghế phụ nhìn rất đẹp trai, bọn họ luôn cảm thấy lạ là tại sao thiếu niên này lại sạch sẽ một cách kỳ cục. Hiện tại trời đã lạnh nhưng hắn chỉ mặt một cái áo phông trắng ngắn tay và quần thể thao, đi giầy thể thao, đúng kiểu trang phục bình thường của học sinh.



“Này, cô có dị năng không gian à?” Xe vững vàng chuyển bánh, Lâm Phong không nhịn được hỏi.



“Không.”



Lâm Phong nhìn Thanh Ngọc, Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, Lâm Phong liền câm miệng không hỏi nhiều nữa.



Thời Sênh quan sát họ vài lần qua kính chiếu hậu, bọn họ chỉ an tĩnh ngồi đó, không có giao lưu thừa thãi nào, biểu tình rất bình thản.



“Bạch Hổ mới có dị năng không gian, à, chính là con mèo này.” Thời Sênh nói.



Hiển nhiên, ba người này không ngờ Thời Sênh sẽ chủ động lên tiếng, sau khi kinh ngạc thì mới nhìn về phía con mèo trắng đang ghé vào bên cạnh Thời Sênh bằng ánh mắt quỷ dị.



WTF? Con mèo này có dị năng không gian thật á?



Một con vật mà lại có được dị năng quý hiếm như thế?



Thế giới quan của họ như được đổi mới hoàn toàn rồi.