Boss Là Nữ Phụ
Chương 98 : Đế quốc xác sống (12)
Ngày đăng: 22:06 28/04/20
Chương 98ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (12)
Dọc đường đi, ba người Thanh Ngọc hoàn toàn bị chấn động bởi Thời Sênh, ngoại trừ mấy quả cầu nhỏ màu tím kia, cô còn có một thanh thiết kiếm nữa.
Thiết kiếm kia chém xác sống chẳng khác nào thái củ cải cả.
Chấn động mãi rồi cũng chấn động thành thói quen luôn.
Điều duy nhất làm cho bọn họ khó hiểu chính là thiếu niên kia dường như chẳng làm gì cả, ăn gì cũng bày tỏ thái độ ghét bỏ như thể thứ hắn ăn không phải đồ trân quý gì mà là thứ làm người ta ghê tởm, buồn nôn vậy.
Mỗi lần nhìn cái biểu tình đó của hắn, ba người kia liền có loại xúc động muốn đánh hắn một trận.
Ở mạt thế, đồ ăn là quý giá nhất, bao nhiêu người bị đói chết, bao nhiêu người vì không có đồ ăn mà đi giết người, mất đi lương tri, nhân tính.
Nhưng bọn họ cũng phát hiện ra, người này chỉ số thông minh không cao, vậy nên bọn họ đành phải kiềm chế xúc động kia lại.
Cũng may, bọn họ đi cùng nhau không lâu lắm, thành phố B cách họ không quá xa, đi khoảng ba ngày thì đã thấy được cổng lớn của khu an toàn ở thành phố B.
Lúc này, mạt thế đã bước sang ngày thứ 56, khu an toàn sớm đã có hệ thống quản lý rất trật tự.
“Các anh rời đi hay là đi theo tôi?”
Thời Sênh vừa cho Bạch Hổ thu đồ vật vào vừa hỏi ba người kia.
Mấy ngày nay cô đã quan sát qua, ba người này quả thật không tệ, ngay cả khi thấy cô có không ít đồ ăn, bọn họ ngoại trừ thèm nhỏ dãi ra thì cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào không hay ho.
Nhưng có ở lại hay không thì phải để bọn họ tự mình lựa chọn.
“Cố tiểu thư nói vậy là có ý gì?” Thanh Ngọc nghe được Thời Sênh hỏi câu đó, trong lòng kinh hoảng không thôi.
“Tôi cần mọi người giúp tôi làm vài việc, nếu mọi người tự nguyện ở lại thì chúng ta sẽ là người một nhà, có lẽ sau này…” Thời Sênh dừng lại, không nói gì nữa.
Cô liếc nhìn Thiên Lê, hắn quay đầu lại nhệch miệng nói với cô: “Đói…”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh nhìn biểu tình trên mặt Thanh Ngọc thì thở dài một tiếng, thằng nhóc này cần phải tẩy não nữa mới được, miễn sau này khi làm việc cho cô lại nhân từ, nương tay.
Thời Sênh đã hiểu cái dị năng trị liệu kia của Thích Minh Tuyết là cái gì rồi.
Trong không gian của cô ta có một con suối nhỏ, nước suối đó có khả năng chữa khỏi thương thế.
Nhưng ở trong cốt truyện, cô ta không hề công khai vấn đề này, sao bây giờ lại…
“Lão đại, cô hỏi thăm cô ta làm gì vậy?” Lâm Phong khó hiểu. “Hiện tại cô ta là người có tiếng ở trong khu an toàn này, nghe nói di năng của cô ta đã lên tới cấp ba rồi.”
“A, tôi chuẩn bị cho cô ta chút chuyện vui ấy mà.” Thời Sênh híp mắt, cong môi cười.
Nụ cười thâm trầm làm cho ba người kia không khỏi lạnh hết cả sống lưng.
Thích Minh Tuyết kia sao lại chọc tới lão đại nhà họ rồi?
“Đói bụng.” Thiên Lê cọ cọ vào Thời Sênh, cầm tay cô đưa về phía miệng mình.
Đối với cảnh tượng này, lúc ba người kia thấy lần đầu tiên liền cảm thấy vỡ mộng.
Một thiếu niên xinh đẹp thế kia...
Kết quả…
Lại là một tên ngốc.
Thời Sênh mang Thiên Lê về phòng mình, gần như hao hết dị năng mới làm Thiên Lê ăn lưng lửng bụng, hắn ôm cô, cọ cọ vào gương mặt cô, sau đó buông cô ra và đi tới góc phòng chỗ có cửa sổ ngồi.
Thời Sênh thở dài, xách hắn lên giường. “Không cần phải gác đêm.”
“Ôm…”
Thời Sênh: “…”