Boss Là Nữ Phụ

Chương 970 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (24)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


Có lúc Tiểu Huyên nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.



Điện hạ nhà nàng sao có thể nói ra loại lời này.



Nhưng sự thật chứng minh, không phải nàng có ảo giác, mà đúng là Điện hạ nhà nàng nhòm ngó Thừa tướng đại nhân!



Không phải nhòm ngó thông thường!



Kinh thành nam nhi tốt nhiều như thế Điện hạ không chọn, sao cứ không nghĩ thông như thế, nhìn trúng Thừa tướng đại nhân?



Thừa tướng là ai? Đại gian thần! Không biết khi nào bị người ta kéo xuống!



“Điện hạ, canh sâm hầm xong rồi, khi nào người dùng?”



Thời Sênh ngước mắt lên, “Đưa tới chỗ Liên Thừa tướng đi.”



“A?” Tiểu Huyên kinh ngạc, vì sao phải đưa tới cho Liên Thừa tướng? Trong nhà Liên Thừa tướng không thiếu thứ này…



“Đưa cho Liên Thừa tướng.” Thời Sênh lặp lại một lượt, “Còn phải để ta lặp lại lần thứ ba sao?”



“Nô tỳ đi ngay.” Tiểu Huyên vội đáp lại.



Điện hạ trúng tà rồi sao?



Sao lại để tâm đến Thừa tướng như vậy chứ?



Tiểu Huyên đưa canh sâm cho Liên Trầm. Nhận được canh sâm hạ nhân phủ Thừa tướng ngẩn ra, đã ở đối diện cửa nhau thế này rồi, Trưởng Công chúa còn làm gì thế?



Đợi canh sâm tới tay Liên Trầm, đều đã nguội rồi.



“Công tử, Trưởng Công chúa có ý gì?” Dạ Phong hoàn toàn không hiểu, trước đây công tử điều tra việc của Trưởng Công chúa, giờ Trưởng Công chúa lại vô cớ đưa canh sâm tới.



Kỳ dị quá.



Liên Trầm bưng canh sâm lên ngửi, mùi không thơm lắm, hắn đặt nó xuống, “Điều tra thế nào rồi?”



Liên Trầm nói chính sự, biểu cảm của Dạ Phong cũng trở nên nặng nề, “Điều tra được rồi, là người của Quận Vương Gia Đoan Mộc Khởi.”



“Đoan Mộc Khởi?”



Dạ Phong hơi gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Đoan Mộc Khởi dùng yêu bài của công tử làm gì?”



Liên Trầm sờ mấy cái vào bát canh chưa nguội, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong phòng, “Một mũi tên trúng hai đích, Đoan Mộc Khởi tính kế giỏi lắm.”




“Công tử, dư nghiệt của Đoàn Gia đã xử lý xong xuôi, nhưng người của Đoan Mộc Khởi đang cạnh tranh chỗ trống ở Binh Bộ với người của chúng ta.” Dạ Phong đi theo sau Liên Trầm, báo cáo tin tức mình nhận được.



“Thời gian hắn hồi kinh không dài, căn cơ không vững, sẽ không quá ngông cuồng.” Giọng Liên Trầm vẫn nhẹ chậm.



“Ý của công tử là…”



Liên Trầm đột nhiên đưa tay ra cắt lời hắn.



Hắn theo tầm mắt của Liên Trầm nhìn sang, phía trước chính là thư phòng.



Bên ngoài thư phòng có một hạ nhân đang đứng, trong tay xách một ngọn đèn, bên cạnh có một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi. Nàng tựa vào cột, mắt cụp xuống, hình như ngủ rồi.



Trăng sáng trên cao, tiếng côn trùng ngân vang.



“Là Điện hạ…” Dạ Phong bất giác ép thấp giọng.



Liên Trầm đi tới bên cạnh cô, hạ nhân đứng bên cạnh khom người, “Công tử.”



“Nàng đến bao lâu rồi?”



“Từ chiều đã tới rồi, chúng nô tỳ khuyên Điện hạ về, Điện hạ đều không nghe.”



Liên Trầm im lặng nhìn Thời Sênh. Dạ Phong nháy mắt ra hiệu với hạ nhân, hạ nhân treo đèn lồng sang bên cạnh, cùng Dạ Phong rời khỏi.



“Điện hạ, cần gì chứ?” Liên Trầm thở dài.



Thời Sênh động đậy, từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt lạnh lẽo, ánh lên bóng dáng của hắn. Lúc lâu sau cô mới đưa tay ra, “Liên Thừa tướng, đỡ ta một cái, chân tê quá.”



Liên Trầm có chút không muốn, nhưng nhìn thấy Thời Sênh nhíu mày, vẫn đưa tay ra đỡ cô đứng lên.



Thời Sênh hoạt động chân một chút, “Sao ngươi về muộn thế?”



“Vi thần có công sự cần xử lý.”



“Việc của Đoàn Phong à?”



“Vâng.”



Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, “Đoàn Phong thật sự có nhiều tội danh như thế sao?”



Liên Trầm im lặng mấy giây, buông Thời Sênh ra, lùi sau một bước, “Điện hạ, muộn rồi, vi thần phái người đưa người hồi phủ.”