Boss Là Nữ Phụ

Chương 980 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (34)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


Nhan Cẩm Tú hoàn toàn không ngờ tới sẽ là kết cục như vậy, nàng ta mưu hoạch lâu như vậy, Hoàng đế nước Ngụy một câu đã phó mặc sự đời?



Nữ nhân đó rốt cuộc làm sao khiến Hoàng đế nước Ngụy dễ dàng đầu hàng như vậy?



Đó không phải một người bình thường, đó là Hoàng đế nước Ngụy!



“Tiểu thư, họ chuẩn bị lui binh rồi!” Nha hoàn từ ngoài lều đi vào, “Giờ chúng ta làm sao đây?”



Cung cấp tình báo cho nước Ngụy lâu như vậy, giờ họ nói lui binh là lui binh.



“Rầm!” Nhan Cẩm Tú đập tay lên bàn, mặt bàn nhanh chóng nứt thành bốn năm mảnh, nét mặt hơi gớm ghiếc, “An Dương Vương ở đâu?”



“Ở bên ngoài.”



Nhan Cẩm Tú ra ngoài, tìm được An Dương Vương đang sắp xếp người lui binh.



“Vương gia.” Nhan Cẩm Tú trực tiếp chặn An Dương Vương lại.



“Nhan tiểu thư, bổn vương rất bận, có việc gì sau này rồi bàn.” An Dương Vương nhíu mày nói.



Nhan Cẩm Tú bỏ qua lời của hắn, trực tiếp đi vào vấn đề chính, trong ngữ khí thậm chí mang theo chút chất vấn, “Vương gia muốn lui binh như vậy?”



“Hoàng huynh đã hạ thánh chỉ, không lui binh còn có thể làm thế nào?” Thắng lợi đang ở trước mắt, hắn lại phải lui binh, cô ta tưởng hắn dễ chịu lắm sao?



“Vậy chúng ta nỗ lực lâu như vậy đều uổng phí à? Những tướng lĩnh dưới trướng ngài đã chết đó, là chết uổng rồi sao?”



“Nhan tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Hắn còn không cần nàng ta ở đây chất vấn hắn.



Nhan Cẩm Tú nói ra cách nghĩ của mình, “Kinh thành ở ngay phía trước, chúng ta thuận thế gióng trống xông thẳng vào.”



“Nhan tiểu thư nói nhẹ nhàng nhỉ, đây là kháng chỉ.” Hơn nữa, lương thảo của họ cũng không đủ.



“Tướng ở ngoài quân lệnh có thể không nhận, vương gia không hiểu đạo lý này sao? Lúc này Đoan Mộc Trường Ninh không ở kinh thành, những binh quyền bị nàng ta nắm lấy đều không có người có thể chỉ huy, trong triều chia năm sẻ bảy. Vương gia đưa binh đánh vào kinh thành khả năng thắng cực lớn, đến lúc đó cả nước Tấn đều thuộc về nước Ngụy ngài, Hoàng thượng còn có thể trách tội ngài sao?”



Nhan Cẩm Tú nói vô cùng có lý, An Dương Vương có chút dao động.




Người còn chưa lại gần phòng Tề Thái Phó, đã bị mấy người bắt được.



Tề Thái Phó lật người trong phòng, không biết làm sao thở dài, “Đợi Điện hạ về, phải bảo Điện hạ cho ta thêm hạt dưa.”



Việc này cũng quá khó khăn, ông ấy ngần này tuổi không chịu nổi giày vò như vậy, phải tăng giá!



Không chỉ có ám sát, còn có hạ độc, các cách luân phiên lên trận.



Tới cuối cùng những người này có lẽ phát hiện không làm gì được Tề Thái Phó, chỉ có thể vứt bỏ ý đồ tạo phản, a không, ý niệm phục quốc, ngoan ngoãn theo bố trí của Thời Sênh, đi dạy dỗ đám người bên ngoài đó.



Chịu bực mình ở chỗ Thời Sênh và Tề Thái Phó, tìm được chỗ giải tỏa như vậy, đám người này đâu có thể mềm tay, liều chết xông lên.



“Đầu của Điện hạ rốt cuộc như thế nào? Tất cả phương án ứng phó đều có.” Bất luận đối phương ra kế sách gì, đều có thể tìm được kế ứng phó trong phương án Điện hạ để lại.



Dường như còn binh thư hơn binh thư.



Điểm này khiến những người đưa binh đánh trận như họ dần dần tin phục.



Họ nhiều lắm có thể nghĩ được một hai cách ứng phó, nhưng điện hạ trực tiếp liệt kê ra hết tất cả khả năng, đây còn là người sao?



“Nếu Điện hạ là thân nam nhi, Bệ hạ giao nước Tấn cho nàng ta thì không chê vào đâu được, tiếc là…”



“Đúng thế. Tiếc là Điện hạ là nữ nhi.”



“Nữ nhi thì làm sao, các ngươi không đi đánh trận, ngồi ở đây làm gì!” Tiếng quát to của Tề Thái Phó vang lên từ phía sau.



Mấy tướng lĩnh lập tức đứng lên, “Tề Thái Phó, người của An Dương Vương không tiến công, chúng ta cũng không biết làm gì.”



“Chúng không tiến công các ngươi không biết phản công sao?” Tề Thái Phó thổi râu trừng mắt, ông ta phất tay áo đẩy thánh chỉ vào lòng một tướng lĩnh, “Điện hạ nói không sai chút nào, các ngươi chính là một đám ngu xuẩn!”



Tề Thái Phó tức giận bỏ đi, các tướng lĩnh mặt ngẩn ra, họ lại làm sao rồi!



Đợi khi họ mở thánh chỉ ra, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, họ có thể thật sự là kẻ ngốc?