Boss Là Nữ Phụ
Chương 981 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (35)
Ngày đăng: 22:29 28/04/20
Sự phản công của nước Tấn, khiến người của An Dương Vương trở tay không kịp.
Bất luận họ dùng kế sách thế nào, đối phương đều sớm có sự chuẩn bị, toàn bộ hành trình nghiền nát họ.
Đánh không thắng thì rút lui!
Nhưng phía sau họ không biết đã sớm có một đội binh đang đợi từ lúc nào, đó là đội binh An Dương Vương chưa từng gặp, hàng vạn kỵ binh lẳng lặng xuất hiện phía sau họ, trang bị tinh nhuệ.
Thắng thua đã phân, không còn cần tiếp tục nữa.
An Dương Vương bị bắt. Ngay khi phát hiện chuyện không như dự liệu Nhan Cẩm Tú đã chạy rồi.
Tới cuối cùng An Dương Vương mới nhận ra mình bị một nữ nhân lợi dụng, nhưng lúc này đã muộn rồi.
“Đây có lẽ là trận chiến chúng ta đánh sướng nhất.” Chiến tranh kết thúc, không ít người vây lấy nhau thảo luận.
“Điện hạ như thần vậy.”
“Đúng thế đúng thế, đợi việc này kết thúc, ta nhất định phải biên soạn thành sách những kế sách đó của Điện hạ.”
“Điện hạ khi nào trở về?”
“Không biết…”
“Hỏi Tề Thái Phó xem.”
Tề Thái Phó đang nổi trận lôi đình với mấy tên ngốc, nguyên nhân chỉ là vì mấy tên ngốc này chưa từng nhìn thấy hạt dưa của ông ấy bao giờ, tưởng là rác vứt đi rồi.
Tề Thái Phó tức giận như vậy, người khác cũng không dám lại gần. Thái phó này thường ngày tưởng là rất dễ nói chuyện, trên thực tế là lão già nóng nảy.
Hở chút là nói mình là người già, dạy dỗ họ phải kính già yêu trẻ, chỉ huy họ làm cái này cái kia.
Tuổi tác của Tề Thái Phó chỉ mới hơn năm mươi, bề ngoài trông như lão đầu rất trẻ tuổi, cả ngày vui vẻ hoạt bát, đi đường uy phong mạnh mẽ, hét lên đầy khí thế. Ông ấy còn không biết ngại nói mình là người già à!
Đợi Tề Thái Phó quát tháo xong, mấy người mới dám lên trước, “Tề Thái Phó, tiểu nhân muốn hỏi Điện hạ lúc nào hồi kinh?”
Tề Thái Phó không biết từ đâu lại lôi ra một chiếc túi, cắn lắc cắc, “Điện hạ khi nào về, có liên quan gì đến các ngươi? Sao, còn muốn tạo phản à!”
Mọi người: “…” Họ muốn tạo phản, cũng phải có người kích động mới được!
Sau này Thành Nguyên Đế đưa ra cách lấy bạo chế bạo.
Ông ấy và gia gia của Liên Trầm bày ra màn kịch, giả vờ hai người trở mặt thành thù, gia gia của Liên Trầm bắt đầu phát triển theo hướng gian thần, ngấm ngầm lại là làm việc cho Thành Nguyên Đế.
Quả nhiên thế cục rất nhanh ổn định trở lại, Thành Nguyên Đế trông như không có bao nhiêu quyền lợi, trên thực tế tất cả đại quyền đều bị ông ấy nắm giữ.
Nhưng khi làm Hoàng đế quá lâu, luôn sẽ có bệnh nghi ngờ.
Tới khi trung tuổi, Thành Nguyên Đế bắt đầu nghi ngờ gia gia của Liên Trầm, để xóa bỏ nghi kỵ của Thành Nguyên Đế, gia gia của Liên Trầm chấp nhận nữ nhân mà Thành Nguyên Đế ban cho ông ấy, không bao lâu sau liền chết trong tay nữ nhân đó.
Gia gia của Liên Trầm chết không bao lâu, Thành Nguyên Đế liền phát hiện cục diện lại bắt đầu không được khống chế, ông ấy chỉ đành ngầm nâng đỡ phụ thân của Liên Trầm, bồi dưỡng ông ta thành người kế thừa gia gia của Liên Trầm.
Người của Liên Gia thông minh, phụ thân của Liên Trầm biết dụng tâm của Thành Nguyên Đế, nhưng gia gia của Liên Trầm trước khi chết không cho phép ông ta báo thù, Liên Gia họ trung với nước Tấn, trung với hoàng thất.
Cho tới khi Hoàng Thượng hiện giờ đăng cơ, ông ta lại đi theo con đường cũ giống như gia gia của Liên Trầm.
Điều duy nhất thông minh hơn là, ông ta đã cài cắm cho Liên Trầm không ít thân tín của mình trong triều, có lẽ ông ta không muốn Liên Trầm tới cuối cùng cũng rơi vào kết cục như họ.
Ác và trung, không hề xung đột.
Thời Sênh kéo khóe miệng cười, “Nhà đế vương xưa nay là máu lạnh vô tình như vậy.”
Liên Trầm cười đau khổ, có chút thân bất do kỷ không thể tránh khỏi.
Hắn nhìn về phía Thời Sênh, đưa tay nắm lấy bàn tay đặt trên bàn tay của Thời Sênh, giọng nói mang theo chút dè dặt, “Điện hạ, vi thần không muốn làm quan. Người có đồng ý vì ta vứt bỏ ngôi vị Trưởng Công Chúa, cao chạy xa bay không?”
Thời Sênh: “…”
Lão tử đã đánh xong cả thiên hạ rồi, kết quả ngươi nói cho lão tử ngươi muốn cao chạy xa bay?
Mẹ kiếp thiểu năng không nói sớm!
Có độc!
“Điện hạ không đồng ý sao?” Liên Trầm hơi hơi thất vọng, “Cũng đúng, Điện hạ sao có thể vứt bỏ nhiều người như thế, vì một mình vi thần…”
“Khi nào đi?”