Boss Là Nữ Phụ

Chương 982 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (36)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


Đại lao.



An Dương Vương đầu bù tóc rối ngồi trên đất, trên tay và trên cổ chân khóa xích sắt to nặng, động một cái là kêu loảng xoảng.



“Trưởng Công Chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”



Bên ngoài đột nhiên âm thanh đều đặn, An Dương Vương cúi đầu động đậy, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài phòng lao.



Một thiếu nữ bị người ta vây chặt lấy càng đi càng gần, mặt mũi xinh đẹp, khóe miệng hơi cong lên.



“Đoan Mộc Trường Ninh!” An Dương Vương đột nhiên nắm lấy song sắt của đại lao, mặt mũi căm hận trông gớm ghiếc.



“An Dương Vương.” Độ cong của khóe miệng Thời Sênh sâu thêm, giọng nói bình tĩnh vang lên trong nhà lao, “Muốn ra ngoài không?”



“Ngươi muốn làm gì?” An Dương Vương đề phòng nhìn Thời Sênh, nàng ta có thể tốt bụng thả mình ra ngoài như vậy sao?



“Chúng ta làm giao dịch, ta thả ngươi đi, ngươi giúp ta làm việc.”



Sự nghi ngờ trong lòng An Dương Vương lớn hơn, “Hừ, với địa vị hiện giờ của ngươi, muốn làm gì mà không được? Sao phải cần bản vương gia giúp ngươi?”



“Thần tiên còn có việc không làm được, càng đừng nói người phàm như ta. Một câu, làm không!” Một đại nam nhân lằng nhà lằng nhằng, dù sao đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, có gì để chọn.



“Ngươi muốn ta làm gì?”



Thời Sênh nhìn Tiểu Huyên, Tiểu Huyên lập tức đặt đồ trong tay vào trong lao.



An Dương Vương đưa tay ra, dừng trong không trung mấy giây, lúc này mới cầm lên lật xem.



“Ngươi có thù gì với Nhan Cẩm Tú?” Nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết?



“Đây không phải cái ngươi nên hỏi, ngươi tự cân nhắc xem, nếu đồng ý thì nói cho họ, họ sẽ đưa ngươi về nước Ngụy.” Thời Sênh cong mày, “Đương nhiên, đừng nghĩ tới việc sau khi ra khỏi đây không làm việc, ta có thể bắt ngươi một lần, đương nhiên có thể bắt ngươi lần thứ hai.”



An Dương Vương cuối cùng vẫn đồng ý giao dịch của Thời Sênh.



An Dương Vương vốn đã căm hận Nhan Cẩm Tú, nếu không phải ả ta, hắn cũng sẽ không bị bắt, càng sẽ không rơi vào bước đường này.



Đã có thể ra ngoài, lại có thể báo thù, vì sao hắn không đồng ý?




Thời Sênh xử lý việc chỗ cô, Liên Trầm cũng đang xử lý việc của hắn.



Liên Trầm giao ra tất cả quyền thế, chỉ để lại đội tinh binh ban đầu chặn đứt đường lui của An Dương Vương đó.



Còn về đằng sau hắn còn có con bài gì, thì không ai biết.



Chiêu Vũ ngồi bên cạnh nhìn Liên Trầm thu thập đồ đạc, lúc lâu sau mới nói: “Đáng không?”



“Không có gì đáng không, chỉ là ta muốn làm như vậy.” Liên Trầm nhẹ nhàng đáp.



Có vài quyết định chỉ là nghe theo trái tim mình.



“Gần đây có lẽ nàng sắp độc phát rồi…” Chiêu Vũ lo lắng, “Lúc này ngươi đưa nàng rời khỏi, đối với nàng rất không có lợi.”



“Chính vì như vậy, ta mới phải đưa nàng rời khỏi.” Hắn không muốn thời gian cuối cùng của nàng, một vài người không liên quan còn tới quấy rầy nàng.



“Vậy ngươi cũng không cần giao ra tất cả mọi thứ.”



Liên Trầm im lặng một lát, “Nàng đi rồi, ta sẽ đi cùng nàng, giữ lại cũng vô dụng.”



“A Trầm!” Chiêu Vũ kinh ngạc, “Ngươi…”



Liên Trầm nhìn về phía Chiêu Vũ, “Chiêu Vũ, ngươi tự do rồi.”



“Trước đây ngươi không phải người như vậy.” Hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ theo một nữ nhân đi chết.



“Trước đây ngươi cũng sẽ không quan tâm sống chết của ta.” Hắn dùng thủ đoạn kéo Chiêu Vũ tới dưới trướng, lúc bắt đầu hắn ta rất ghét hắn, thậm chí còn luôn nói những lời ác độc.



Chiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, ném ra một vật, “Đây là việc cuối cùng ta có thể giúp ngươi, nếu ngươi có thể tìm được Thiên Y Huyền Tâm, dựa vào vật này, có thể bảo bà ta cứu nàng một mạng.”



Chiêu Vũ quay người rời đi, đi tới cửa, hắn dừng lại, “A Trầm, bảo trọng”



Thiên Y Huyền Tâm, trong giang hồ luôn là một truyền thuyết, đầy mình y thuật có thể làm sống lại người chết lắp thịt cho xương trắng, đồn rằng bà ta xuất sư ở Bồng Lai Đảo, cái học là tiên thuật.



Nhưng cực ít người từng gặp bà ta, chỉ biết bà ta từng xuất hiện ở vài nơi.