Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 17 : Thân mật

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Editor: Du Bình.



Nguyên Triệt khéo Phương Nho  vào ngực, gắt gao ôm lấy cậu.



“Nguyên Triệt…”



“Đừng nói gì cả… để tôi ôm…” Nguyên Triệt phi thường dùng sức, mạnh đến làm xương cốt cậu phát đau. Hắn chôn đầu trên ngực cậu, phả hô hấp nóng bỏng, thân thể run  nhè nhẹ, nhìn thế nào cũng giống một chú cún to lớn đang khát cầu an ủi từ chủ nhân.



Cậu một tay ôm lấy lưng hắn, một tay nhè nhẹ vuốt ve tóc hắn.



Hai người cứ thế nằm yên không nhúc nhích.



Mùi vị rất riêng của Phương Nho quanh quẩn nơi mũi hắn, ấm áp như mặt trời, khiến người ta không tự chủ được mà chấp nhận trầm mê trong đó…



Hắn tham luyến cảm giác an toàn này. Mỗi ngày đều có người tiễn hắn đi làm rồi chờ hắn trở về, không e dè tính nóng nảy, bao dung mọi chuyện quá quắt hắn gây ra, tỉ mỉ săn sóc quan tâm hắn. Khi tất cả mọi người đều quên mất, chỉ mình cậu ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ!”.



Phương Nho là người duy nhất từng nói với hắn bốn từ này. Trước kia chưa từng để ý vì đã thành thói quen, nhưng khi được nghe chính cậu nói vậy, từ đáy sâu trong hắn, thật sự rất xúc động!



“Phương Nho…” Nguyên Triệt khẽ gọi, môi làm như vô tình xẹt qua xương quai xanh của cậu.



“Nguyên Triệt à… Nếu không thể nào kiềm chế được tâm tình thì cứ phát tiết hết ra đi! Như vậy tâm trạng phần nào sẽ được thoải mái hơn đấy!” Cậu  ôn hòa khuyên bảo.



“Có thật… là được không?”



“Đương nhiên! Đây là nhà của anh mà! Anh không cần để ý! Nếu không ngủ được, thì… A!” Câu nói còn chưa được phát ra hết, môi cậu liền bị đoạt mất.



Nguyên Triệt hôn cậu bá đạo, kịch liệt ngấu nghiến, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong khoang miệng cậu, không cho cậu cơ hội được rút lui.



Cậu kinh ngạc trợn mắt, đại não có chút hôn mê. Cậu vừa rồi là muốn đề nghị hắn chơi thể thao để giải tỏa, chứ không nghĩ đến hắn lại đi chọn phương thức này!



Đầu lưỡi là bộ phận thập phần mẫn cảm, lại không ngừng nút rồi đụng chạm lung tung khiến cả người cậu đều tê rần, rồi có một chút hô hấp không thông, thân thể không tránh khỏi phát lửa.



Tuy rằng  Phương Nho tự nói với bản thân rằng đây chỉ biến hóa sinh lý bình thường, nhưng mà bị một người đàn ông đè xuống cưỡng hôn thì nghĩ thế nào cũng là vấn đề cực cực kỳ lớn!
“Dạo này Nguyên Khê thế nào?”



“Các vết thương đều khôi phục rồi. Mai có thể xuất việc, em sẽ đến đón nó cùng Nguyên Tĩnh.”



“Được, vậy mai gặp!”



“Gặp anh sau!”



Cúp điện thoại, hắn suy tư một hồi, sau đó đối với Phương Nho đang tưới xoa ngoài ban công nói: “Phương Nho, ngày mai cùng anh về nhà!”



“Về nhà? Nguyên gia?” Cậu xoay người nhìn hắn, chần chờ: “Cái này không ổn đâu…”



“Có gì không tốt?” Hắn không để bụng: “Em là bảo mẫu của anh! Mặc kệ là ở đây, Nguyên gia hay bất kỳ nơi nào, em là người chăm sóc cho anh!”



Cậu không phải lo lắng gì mà là lo về Chủ tịch Nguyên. Độ thân mật của Nguyên Triệt đối với cậu đã đi quá giới hạn bạn bè rồi, mà ông còn khôn khéo, không thể nào không nhin ra được! Cậu không muốn để cho ngài Nguyên hiểu lầm rằng mình câu dẫn con trai của ông, lúc đấy mất việc chỉ là chuyện nhỏ, mà rước theo một đống rắc rối đằng sau với đáng nói!



“Ngày mai tôi có thể nghỉ được không?”



“Xin nghỉ? Có chuyện gì?”



“Ngày mai chủ vườn hoa hồng sẽ đi công tác với chồng nên nhờ tôi trông bảo bối của họ!”



“Con nhà người ta đưa cho em làm gì?” Nguyên Triệt bất mãn hỏi.



Phương Nho cười cười: “Bảo bối không phải trẻ con! Mà là chó Husky [1] đó!”



“Thế thì không sao, mai mang đến đấy luôn đi!”



“Ah…” Sớm biết thì phải nói là mang chó đi lai giống mới đúng! Tức quá!



[1] Chó Husky: Chó Husky Sibir (Tiếng Nga: сибирский хаски, “Sibirsky hasky”, Phiên âm: “hât-s-ki“)  là một giống chó cỡ trung thuộc nòi chó kéo xe có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc Sibir, Nga. Xét theo đặc điểm di truyền, chó Husky được xếp vào dòng Spitz. Chó Husky có hai lớp lông dày, tai dựng hình tam giác và thường có những điểm nhận dạng khác nhau trên lông.