Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Chương 18 : Nguyên nhuận
Ngày đăng: 13:46 30/04/20
Editor: Du Bình.
“Vì sao không ném nó sang xe Nguyên Tĩnh hả?” Nguyên Triệt nhìn con chó to đùng ngồi xổm giữa hắn cùng với Phương Nho, thần tình thực không tốt chút nào!
“Nó sợ người lạ!” Phương Nho sờ sờ đầu con chó, cười nói: “Hơn nữa anh không thấy bộ dạng nó rất giống anh sao?” Ngốc đến thực khí phách a
Nguyên Triệt lập tức dùng ánh mắt sắc lẻm cao thấp quét lên con chó husky, chỉ thấy nó cố ra oai đối với hắn “tà mị” thè lưỡi cười cười. Khóe miệng hắn run rẩy, trong lòng gào rống: cái đồ ngu ngốc này có chỗ nào giống hắn chứ?!
Phương Nho quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố gắng nhịn cười.
Hai giờ sau, xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Nguyên.
Người hầu cung kính mở cửa, Nguyên Triệt xuống trước rồi chờ cậu ra. Phương Nho ngẩng đầu, giật mình nhìn thấy một tòa biệt thự cổ theo lối kiến trúc châu Âu, dáng nhà cực kỳ hùng vĩ mà xinh đẹp, đài phun nước tại vườn trước phun ra những tia nước lấp lánh sắc màu trong nắng, hoa cỏ đua nở, đẹp không sao tả xiết!
Phương Nho ngây người ra, trên tay dắt theo con husky kêu vài tiếng liền thoát khỏi được sự khống chế của con người, hăm hở chạy loạn vọt vào vườn hoa.
Phương Nho bị nó kéo đến lảo đảo vài bước, may mà có Nguyên Triệt vội vàng vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, dặn dò: “Cẩn thận một chút!”
“Bảo bảo!” Phương Nho tránh Nguyên Triệt, vội vã đuổi theo “đứa nhóc” nghịch ngợm chơi trốn tìm giữa hoa cỏ và cây cảnh.
Nguyên Triệt kêu vài người giúp việc đi hỗ trợ, chính bản thân mình cũng theo bước.
Con chó thấy người đuổi theo nó, hình như càng hưng phấn hơn, không ngừng chạy loăng quăng trong vườn hoa đến là vui vẻ. Cả đám người hô hào đuổi theo nó, còn husky thì gâu gâu đến là vui vẻ! Ầm ĩ đem cả khu nhà im ắng biến thành vườn trẻ huyên náo!
Mắt thấy con chó hăng tiết đến nỗi đụng phải vườn hoa rồi ngã lăn ra giơ tứ chi lên trời, Phương Nho yên lặng ai thán nó ngốc quá ở trong lòng.
“Nguyên Triệt à, anh có thể bảo người mang xương đến đây không?” Phương Nho bất đắc dĩ đề xuất yêu cầu.
Hắn lập tức sai người đi tìm. Chỉ sau một lúc, người hầu đã mang đồ đến.
Cậu nhận lấy cục xương kia, rồi bảo với hắn: “Anh đứng nguyên chỗ này đi! Đợi tôi ném cái này đến thì hãy bắt Bảo Bảo lại nhé!”
Nguyên Triệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phương Nho chạy ra xa vài bước, huýt sáo hấp dẫn lực chú ý của husky, sao đó giơ cục xương lên hươ hươ.
Hai lỗ tai của husky dựng thẳng lên, nhanh như cắt né tránh đám lưới người, nhảy tơi chỗ cậu.
Phương Nho vung tay lên, dùng sức ném cái xương đến chỗ Nguyên Triệt, con chó lập tức điên cuồng đuổi theo. Gần đến chỗ Nguyên Triệt khoảng tám thước, nó nhảy lên, đầu ngẩng lên giời, há miệng cố gắng bắt được khúc xương ngon lành.
“A!”
Còn chưa phục hồi lại tinh thần, cậu đã bị hắn đặt trên tường. Môi bị mở ra, mang theo chất lỏng nồng đậm chậm rãi chảy tràn vào cổ họng rồi xuống bụng.
Đầu lưỡi còn liếm láp ngoài bờ môi mang hết đi những giọt sót lại, sau cùng hắn mới khàn khàn nói: “Dám trêu chọc tôi, nên trừng phạt em thế nào đây?”
Phương Nho nhỏ giọng: “Tôi thật sự dâu có cố ý!”
“Thật không?” Hắn trầm giọng: “Cho em hai lựa chọn, một là hiến thân, hai là uống đủ ba ly!”
Cậu chầm chậm giơ hai ngón tay: “Số hai!”
“Tốt!” Hắn buông cậu, đem ly rượu trên bàn đưa đến.
Phương Nho nhận mệnh uống liên tiếp ba ly, ở trong lòng cũng ghi nhớ: người nào đó trả thù thực là thâm!
Ba ly đều trôi hết xuống bụng làm gò má Phương Nho ửng đỏ, ánh mắt bị màn sương mù giăng phủ, đuôi mắt yêu kiều câu lên vòng quanh một loại phong tình yêu mị.
Ánh mắt hắn ám trầm, vẻ mặt chuyên chú nhìn theo.
Phương Nho nói: “Anh đi rửa mặt đi, toàn là mỡ à!”
Mày hắn giãn ra, thả người lên ghế, ra lệnh: “Giúp tôi!”
Lại từ ngạo kiều biến thành đế vương rồi!
Phương Nho nhìn trần nhà, thầm nghĩ mình đúng là chiều chuộng vị đại gia này quá rồi! Cách chữa trị ôn hòa này cũng chẳng khác nào độc dược hết, người ta thì được sủng nịch còn mình tự bức khổ bản thân!
Cậu mang khăn mặt ướt từ toilet ra, đang định lau cho Nguyên đại thiếu gia thì hắn lại gây sự: “Cách xa thế thì lau sạch làm sao được? Ngồi lên đùi tôi đi!”
Phương Nho đờ đẫn trong theo hắn, người này không nên gọi là “Nguyên Triệt” mà phải để thành “Nguyên Nhuận” [1] mới đúng! Hắn thật khiến người bên cạnh muốn phun ra một câu cực ngắn gọn, cực súc tích: “Mời anh biến!” lắm đấy!
Cậu đương nhiên không ngồi lên đùi hắn! Nhưng mà vẫn bị hắn gây sức ép cả nửa ngày, nào thì cố gắng nhẫn nhịn chăm sóc nhóc con nghịch ngợm, chưa kể còn bị ăn đậu hũ mà hắn vẫn có thể giở cái giọng ai oán ra với mình nữa chứ!
Cho đến khi người hầu nhẹ nhàng gõ cửa mời hai người dùng cơm trưa thì mới có thể chấm dứt cục diện ầm ĩ này!
[1] Nhuận: chỉ sự trái khoáy, ưa thay đổi, thích gây sự (Đối với Nguyên Triệt mang hàm nghĩa này).