Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Chương 19 : Chuyện cũ
Ngày đăng: 13:46 30/04/20
Editor: du Bình.
Mãi đến lúc dùng cơm thì Phương Nho mới gặp được đại thiếu gia Nguyên Trạch. Anh tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt tuấn tú, mang kính mắt vàng, khí chất nho nhã, nhìn thế nào cũng không nghĩ là thương nhân mà ngược lại giống nghệ thuật gia hơn. Vợ của anh cũng rất xứng đôi, là Bà hoàng của giới truyền thông, xinh đẹp đoan trang, chuẩn một bộ tiểu thư khuê các, có điều lông mày cô thường câu lên, lộ ra vài phần ngạo khí.
Mọi người nhất nhất ngồi xuống, trên bàn cơm đều yên tĩnh không động, chỉ có tiếng dao nĩa, chén đĩa va chạm vào nhau. Người nhà họ Nguyên cũng đã quen với không khí câu nệ nặng nề, biểu tình bình thản, thong thả dùng bữa.
Tầm mắt cậu vô ý dừng trên người Nguyên Triệt, thấy hắn âm trầm bỏ rau dưa qua một cái đĩa khác, đặt qua cho cậu, ra lệnh: “Em ăn đi!”
Phương Nhi duy trì mỉm cười, chậm rãi lột tôm hùn, sau đó đặt tôm lên trên đĩa rau, điềm nhiên như không trả lại hắn.
Nguyên Triệt dùng đũa đẩy rau ra xa, chỉ ăn thịt tôm. Ăn xong lại thấy trong bát cậu còn thực nhiều tôm trắng trắng nộn nộn ngon mắt.
Phương Nho ăn một đũa rau, lại thêm một đũa tôm, rồi gắp con tôm đã được xử lý vỏ cười với hắn.
Nguyên Triệt hấp hé miệng, thần sắc nghiêm túc, động tác lưu loát mang toàn bộ chỗ rau bị mình ghét bỏ cho vào miệng xử lý sạch. Phương Nho cong mắt cười, hài lòng đem tôm bỏ vào bát hắn, còn tốt bụng chấm thêm một ít tương cho vừa ăn.
Hai người có qua có lại. Còn cả nhà họ Nguyên shock đến nỗi sắp rớt cả cằm rồi! Là người nhà của Nguyên Triệt, bọn họ thế mà không biết hắn thích ăn tôm hùm, thậm chí còn sẵn sàng ăn thực phẩm màu xanh để đổi lấy thịt tôm nữa! Thật sự là do hắn không muốn lột vỏ nên mới ghét có đúng không?
Nguyên Triệt ngẩng đầu quét mắt, mọi người lập tức thu lại biểu tình của mình, tiếp tục vùi đầu ăn cơm nhưng lực chú ý vẫn không tự chủ được mà dừng lại trên hai người bọn họ. Hắn cùng cậu tuy không có những hành động quá thân mật, nhưng sự ăn ý lại gợi cho người ta một cảm giác hài hoà khó hình dung.
Nguyên Triệt chưa từng tiếp nhận sự thân cận của người khác, mà nói đúng hơn là chẳng có ai dám tiếp xúc với hắn. Bàn cơm cứ vậy im lặng cũng do sợ làm sai cái gì khiến hắn nổi quạu. Thời điểm hắn nổi nóng thì không khác gì dã thú, tuy hắn đã dùng hết sức để áp chế, nhưng không thể nào kiềm lại hành động được.
Nguyên Triệt ở trước mặt mọi người tựa hồ có chút thay đổi, biểu tình vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã nhu hoà hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi hắn nhìn Phương Nho thì chân mày không tự giác đều dãn ra.
Trong mắt ngài Nguyên hiện lên một tia vui mừng cùng sung sướng, càng hài lòng với Phương Nho hơn. Đúng là ông không tìm sai người!
Ăn xong, anh em Nguyên Trạch, Nguyên Triệt đều vào thư phòng bàn công chuyện, còn Phương Nho được ông Nguyên gọi ra ngoài vườn dùng trà nói chuyện.
Buổi chiều ánh nắng nhẹ nhàng không gay gắt, trong vườn đầy hoa thơm, cây cảnh xinh đẹp hoà vào nhau thành một loại hương thanh mát, dịu nhẹ. Phong cảnh thế này mà thưởng trà thì đúng là hưởng thụ mà!
“Mấy tháng nay Phương tiên sinh đã phải vất vả rồi!” Ngài Nguyên mỉm cười.
“Chó husky của em!”
“A!” Phương Nho giật mình, rồi ngại ngùng nói: “Anh có thể nhờ bác lái xe quay lại được không?”
“Không!” Hắn không biểu tình, bác bỏ.
“Nguyên Triệt” Cậu nài nỉ: “Về nhà tôi sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon! Cho tôi đón Bảo Bảo đi!”
“Không thương lượng!”
Người nào đó đã cương ngạnh cứng đầu, búa dao đều không thể động vào được. Nhưng mà hành vi cường ngạnh của hắn là cái gì? Chính là ngạo kiều còn thích làm bộ làm tịch!
Nếu Phương Nho là người yêu của hắn, thì chỉ cần làm nũng là giải quyết được hết! Nhưng vấn đề ở đây là cậu không phải nên còn lâu mới xảy ra nhé!
Cậu cúi thấp đầu, bả vai rũ xuống, bộ dáng thực cô đơn…
Nguyên Triệt thấy vậy, quả nhiên ngứa tay, tự động đưa lên vỗ vỗ đầu cậu an ủi: “Thôi được rồi… tôi sẽ nói người đưa nó trở về, chúng ta đỡ phải quay lại làm gì cho mất công… Mà nhà tôi đâu có ngược đãi nó…”
“Cảm ơn anh!” Phương Nho lập tức khôi phục tinh thần, lộ ra nụ cười thực sáng lạn.
Hắn nghiêm túc, quay đầu lại, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi tựa vào người cậu, trầm ổn nói: “Đừng động, để cho tôi mượn vai một chút!”
“…”
Bên kia, em husky bị vứt bỏ lại Nguyên gia thì một bên gặm xương, một bên khóc ròng: Không nhân tính đúng là không nhân tính! Làm khảu vị của đại gia đây giảm sút trầm trọng a! Này cụ già kia! Mau mang thêm cho đại gia đây một cái giò heo nữa!
——-
Du Du: chính xác thì Phương Nho hơn Nguyên Triệt 2 tuổi nhé! Nhưng mà đến giờ ẻm vẫn giấu đó!